Từ cửa kính nhìn ra, trước một, một cái gì cô cũng không biết gọi tên. Biệt thự thì chưa đủ để diễn tả, nó rộng và nguy nga hơn nhiều, thiết kế cổ kính pha lẫn hiện đại. Đứng từ cổng nhìn vào có thể thấy đài phun nước, nó cách xa nên cô chưa thể xác định kiểu dáng.
Những thứ này đúng là làm cho người ta mất tự nhiên, quá xa hoa. Cố phu nhân như đã quen với việc này cảm giác thoải mái hiện rõ trên gương mặt phúc hậu của bà.
Phía sau chiếc xe của Cố Mặc nối đuôi đi vào cổng, người quản gia cũng xoay người lên chiếc xe chuyên dụng.
Cái đài phun nước chỉ là một chấm nhỏ trước mắt, đương nhiên cô hiểu rõ phải mất một lúc lâu nữa mới được xuống xe. Càng gần tim cô càng đập nhanh, là do mong chờ hay là do nơi này là nơi cô mong muốn đến nhất.
Kể ra cũng thật lạ, nơi mà Bạch Nhược muốn đến nhất không phải là vị trí mộ của mẹ mình, mà là nơi này, là nơi chưa từng chào đón cô.
Bạch Nhược là con người không giỏi khống chế cảm xúc của bản thân, vui buồn điều viết hết lên trên mặt. Cố phu nhân tinh ý nhận ra được biểu cảm này, bà đặt tay mình lên tay Bạch Nhược ân cần hỏi: “Con không thích sao? Người trẻ tuổi đúng là thích ở những nơi náo nhiệt hơn, nơi đây chỉ toàn cây với cỏ.”
Nói thật thì cô có chút phấn khích, còn có câu nói nơi đây chỉ toàn cây với cỏ khiến người ta khiếp hãi.
“Con lo lắng thôi ạ, dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950586/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.