Đối với Bạch Nhược trong lúc tức giận bà ta còn có thể mắng vài câu, động tay động chân một chút. Người giúp việc mới thì chuyện này không khả thi, nếu Dung Chỉ đánh đập, bà ta chẳng phải bôi đen mặt của mình sao?
Bạch Tùng Anh có chút kinh ngạc, cái tin tức này cũng quá đột ngột rồi. Dạo này không thấy Cố gia đánh tiếng một thời gian, ông ta còn tưởng các tạp chí về kinh tế sẽ yên ắng một chút.
“Lý gia vậy mà phá sản rồi, giàu sang chưa kịp hưởng đã bỏ mạng rồi.”
Nói ra câu này nhất định ông ta sẽ không thương tâm cho cái chết của ông Lý, cái mà ông nuối tiếc là khối tài sản phút chốc tiêu tan kia. Con người vốn đã định sẽ không mang theo cảm xúc mà đối nhân xử thế như ông ta, việc này không lấy làm lạ.
Một điều bất di bất dịch, truyền thông nói ông ta lên cơn đau tim. Thủ phạm? Làm gì có thủ phạm, đương nhiên Bạch Tùng Anh cũng sẽ không màn đến vấn đề này, nhà ông ta còn chưa đủ loạn hay sao?
Người giúp việc đem nước lên cho Bạch Tùng Anh, tay run đến lợi hại. Một hào môn thế gia mà không có nỗi một người quản gia, chỉ dám bỏ tiền còn rất keo kiệt thuê một người giúp việc.
Tiền thuê người giúp việc vẫn rẻ hơn quản gia.
Dung Chỉ ngồi thẳng lưng, tư thế nghiêm túc của bà càng làm người giúp việc áp lực.
Đặt ly nước xuống, người giúp việc nhanh chóng rời đi. Vận may cũng tốt, ly nước đến chỗ cần đến mà không có vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950585/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.