Tiếp đến phải đối mặt với kì thi tuyển vào đại học, Bạch Nhược xin nghĩ ở nhà tự ôn. Giáo viên chủ nhiệm hay nói đúng hơn là tất cả các giáo viên trong trường, đều đồng loạt chấp thuận. Kể từ ngày gặp Cố phu nhân, giáo viên ở trường gặp Bạch Nhược không rét mà run. Còn về phần học sinh vẫn chưa biết được cuộc gặp gỡ bí mật kia, nên vẫn còn kinh thường cô.
Bạch Nhược không tinh tế đến mấy cũng nhận ra sự thay đổi khác thường mày.
Hôm nay là ngày cuối cùng cô đến lớp, may thay đụng mặt Lý Thanh Diệp.
"Mày nghe nói gì chưa, con nhỏ lầm lầm lì lì trong lớp mình. Nó xin nghỉ để tự ôn thi tuyển, đúng là nhìn trời bằng vung mà."
Trong đám đông cũng có người cười đùa, đáp lại: "Là Bạch Nhược đúng không? Con nhỏ đó gây ra lắm chuyện, tao nghe đồn nó sắp bị ba mẹ của Lý Thanh Diệp kiện cáo gì đó."
"Xin nghĩ cũng đúng thôi, bị kỉ luật rồi còn có tư cách đi thi sao?" Lý Thanh Diệp đầu còn dán băng gạt mà lên giọng.
Cô ta đi đến gần cạnh Bạch Nhược, hất tay làm rơi cái điện thoại mới mà Dương Tư tặng. Ngay sau khi biết được Bạch Nhược muốn mua cái điện thoại mới, hắn liền mặt nặng mày nhẹ đến khi Bạch Nhược đồng ý đi mua với hắn mới thôi. Lúc thanh toán còn dùng lời nói chọc cho cô phát hoả, nhận luôn cho đỡ tức.
"A, xin lỗi nha! Đầu choáng quá nên lỡ tay." Lý Thanh Diệp yếu đuối đưa tay đặt lên vết thương.
Rớt xuống mà điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950576/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.