Những ngày sau đó thật yên bình, đến nỗi làm cho Bạch Nhược cảm thấy không quen. Một vòng lặp từ nhà đến trường rồi cửa hàng tiện lợi, không thêm bất cứ chuyện ngoài lề. Dương Tư lại chơi trò trốn tìm, Bạch Nhược không có gì bất ngờ. Nhưng còn Cố Mặc? Hắn cũng không đến tìm gặp hay gây bất rắc rối nào.
Trong lần gặp cuối cùng có lẽ cô biểu hiện quá rõ, rằng bản thân không thích hắn.
Đến ngày thi, mọi chuyện đều rất suông sẻ. Bài thi cô hoàn thành chúng rất tốt, điều đó là đương nhiên thôi đối với một người biết trước đề mọi thứ trở nên rất dễ dàng.
Lý Thanh Diệp viện lý do để được lùi lịch thi, Bạch Sang Sang trở về dáng vẻ lúc trước. Chỉ là ánh mắt của cô ta không dám nhìn đến chỗ của Bạch Nhược nữa.
Tan làm Bạch Nhược lủi thủi trở về căn phòng của mình. Trùng hợp gặp được Dương Tư trên chiếc moto, lướt qua như một cơn gió.
Chiếc xe dừng ở phía trước Bạch Nhược một đoạn.
"Nhìn thấy tôi không biết kêu một tiếng sao?" Dương Tư khó chịu nói. Chuyện gia đình của hắn xem như được giải quyết, nhưng chuyện tình cảm thì một mớ lộn xộn. Vẫn còn rất buồn về tối ngày hôm đó.
"Anh chạy nhanh như thế tôi làm sao biết được?" Bạch Nhược đi đến bên cạnh.
Dương Tư cởi bỏ chiếc nón bảo hiểm đưa nó cho Bạch Nhược, giọng điệu vô cùng thiếu đánh: "Không ai ngốc bằng cô! Không biết là giả ngốc hay ngốc thật đây? Biết leo lên giường người khác lại đứng nói chuyện cứ ngu ngơ như vậy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950575/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.