Bạch Nhược cười nhẹ như đang kể một câu chuyện cổ tích, câu chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến cô. Bạch Nhược kể: "Anh đoán đúng phần đầu, người con được sinh ra có nhan sắc càng không bị gì về mặt tâm lý cả, còn rất tàn ác giống người cha, mưu mô giống như người mẹ.”
Dương Tư cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không thấy sai ở chỗ nào.
"Đừng kể chuyện hoang đường nữa, quyết định như vậy đi cuối tuần có hẹn với tôi, không được quên đâu đấy!" Dương Tư xoay người đi về phía cửa.
Bạch Nhược không nhìn theo Dương Tư không biết hắn đi xe hay là đi bộ, cũng không để tâm xem hắn dùng ô hay đội mưa về. Tâm trí của cô bây giờ là cuộc đối thoại lúc nãy của bốn người.
Dương Tư có nhắc đến một tin đồn, nội dung nghe có vẻ rất phi lý. Thẩm An Huyền theo đuổi Cố Mặc?
Nếu như Thẩm An Huyền theo đuổi Cố Mặc có khi nào anh ta cảm động trước tấm chân tình nên thật lòng đối đãi với cô ta không? Nếu đúng là như vậy thì mình chính là kẻ không biết xấu hổ xen vào chuyện tình cảm của người khác, chả trách Cố Mặc ở đời trước lại cưng chiều cô ta như vậy.
Bạch Nhược đứng bất động đôi mắt lờ đờ, chìm đắm trong đống suy nghĩ của mình. Không hề nhìn thấy một người khách đã bước vào.
Hành động chớp nhoáng, cô gái vừa mới bước vào cầm lấy chai sữa chua, đặt lên quầy thanh toán. Nhưng Bạch Nhược vẫn chưa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ ngang trái kia.
"Cô không khỏe sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950556/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.