Ngoài cổng Kỳ phủ có một cây dương liễu trăm năm tuổi, những sợi tơ xanh biếc nhẹ nhàng đung đưa theo gió, chầm chậm lại tự do.
Thiên Mạch mặc một thân đồ đen, đứng dưới tán cây, nhìn qua cũng là một chàng công tử tuấn lãng phong độ. Không khỏi khiến những người đi ngang qua phải ngoái lại nhìn.
Ngày thường, khi tâm trạng tốt, Thiên Mạch thường mỉm cười chào hỏi những người quen biết, nhưng lúc này trong lòng nhị sư ca rối bời, không có hứng thú chào hỏi ai. Hắn ta nhìn Hân Hòa từ cổng đi ra, cố gắng tìm lý do để từ chối nàng ta, nhưng — hắn ta bất đắc dĩ nhận ra, dường như không có lý do nào cả.
Nếu phải tìm một lý do để từ chối, thì đó là nàng ta quá có chính kiến! Cô nương này hành động dứt khoát nhanh nhẹn, thậm chí còn giống như một nam tử, không chỉ trong cách làm việc mà ngay cả trong lời nói, ánh mắt và giọng điệu cũng quá bá đạo, không giống như một nữ nhân nên có.
Đúng rồi! Không dịu dàng, giống như nam nhân!
Đây là lý do chính đáng để hắn ta có thể từ chối! Thiên Mạch nghĩ thông suốt, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Trong khi đó, Hân Hòa đã đi đến gần, nàng ta nheo mắt nhìn Thiên Mạch, rất tò mò không biết hắn ta gọi mình ra đây để nói chuyện gì.
Thiên Mạch đổi tư thế, từ trên cao nhìn xuống không chịu thua kém nói: “Hân Hòa, có gì ngươi cứ nói với ta, không cần phải mang mọi thứ vào Kỳ gia để mọi người đều biết. Ta không phải là người thích khoe khoang, ta rất khiêm tốn.”
Hân Hòa nghe mà không hiểu gì cả, “Ngươi đang nói gì vậy?”
Thiên Mạch cho rằng nàng ra vẫn đang giả vờ ngốc nghếch, cười nhạo: “Cách làm này có cực đoan quá không? Có chuyện gì không thể bàn bạc trước được hay sao? Ngươi như vậy không phải là tạo bất ngờ, mà là dọa ta! Là sự thiếu tôn trọng đối với ta!”
Hắn ta cũng không thể nói rõ trong lòng mình lúc này đang tức giận hay vui vẻ, theo lý mà nói, bị một cô nương xinh đẹp cầu hôn chắc chắn là chuyện tốt, nhưng sâu trong lòng vẫn có một cảm giác không phục, nghĩ muốn thể hiện một mặt kiên cường của bản thân, lại không muốn mất mặt trước nàng ta, vừa muốn đối xử với cô nương dịu dàng hơn một chút, lại vô thức ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tóm lại, thật phức tạp.
Nhị sư ca sâu sắc cảm nhận, bị người khác để mắt đến thật sự cũng rất mệt mỏi —
Hân Hòa lại càng không hiểu, nàng ta nhíu mày nhìn Thiên Mạch, thực sự không thể hiểu nổi hắn ta đang nghĩ gì, Hân Hòa cũng không phải là người có tính kiên nhẫn, việc ra đây nghe hắn ta nói những lời điên rồ đã đủ thể hiện sự tôn trọng, bản thân còn có việc quan trọng phải làm, liền không kiên nhẫn nói: “Ta vốn không định tạo bất ngờ cho ngươi. Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Có dám nói rõ ràng một lần với ta hay không?”
Thiên Mạch tức giận, hừ, nha đầu này cũng thật lòng dạ xấu xa! Rõ ràng là ngươi chủ động, lại bắt ta phải mở lời trước! Ngươi dám đưa sính lễ, còn không dám nói rõ ràng!
Nói rõ thì nói rõ, dù sao hắn ta cũng là người bị theo đuổi, hắn ta anh tuấn! Hắn ta có quyền! Có đồng ý hay không là do hắn ta quyết định!
Tự tin của nhị sư ca đã tăng vọt, ngẩng cao đầu nói: “Ta mới hai mươi, tuy nói tuổi cũng không nhỏ, nhưng ta vẫn chưa có ý định thành thân, ta sợ đến lúc đó không thể làm một vị trượng phu tốt. Vì vậy, việc này đến với ta thật sự quá đột ngột, hơn nữa ta cũng không hiểu rõ ngươi, đột nhiên cầu hôn như vậy có chút không thích hợp.”
Hân Hòa ngạc nhiên lùi lại một bước, gần như không thể nói nên lời, “Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Ngươi có làm trượng phu hay không thì có liên quan gì đến ta?”
“Ngươi đừng có mà mạnh miệng giả vờ nữa! Ta biết rõ mục đích ngươi hôm nay đến đây!” Thiên Mạch nói rồi bước lên một bước, khí thế rất mạnh mẽ.
Hân Hòa chống hông, lớn tiếng đáp lại, “Nếu ngươi đã biết mục đích của ta, sao còn nói những điều râu ông nọ cắm cằm bà kia!”
Thiên Mạch nghiêm mặt nói: “Cái gì mà râu ông nọ cắm cằm bà kia! Ngươi đừng có mà nói xấu người khác! Họ Lan kia, ngươi không phải muốn cường ép cưới ta sao? Ngươi không phải đến Kỳ phủ để cầu hôn sao? Ngươi giả vờ ngốc nghếch làm gì!”
“Ha ha ha — ta cường ép cưới ngươi?” Hân Hòa cười đến mức nước mắt sắp rơi, đây thật sự là một câu chuyện hài hước, tên si hán mặt lạnh này có phải đầu óc toàn nước không? Còn cưỡng ép hắn ta? Hắn ta nghĩ đây là triều đại nữ quyền? Tại sao hắn ta lại nói nghiêm túc như vậy? Không lẽ hắn ta thật sự nghĩ như vậy?
Hân Hòa tựa vào thân cây cười đến gập người, “Ha ha ha, thật buồn cười! Hóa ra ngươi luôn nghĩ ta thích ngươi ư?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]