🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hân Hòa vừa ngồi xuống, Linh Lung lập tức ân cần rót trà, Hân Hòa mỉm cười gật đầu cảm tạ, rồi nói với Kỳ Liên Sơn: “Nói vậy thì ngài cũng đã thấy, ta lần này đến là để cầu thân. Vì kinh thành cách đây một đoạn đường, thời gian lại gấp gáp, chuẩn bị không được chu toàn, mong Kỳ lão gia đừng để tâm, đợi khi thân thể của gia huynh ta hồi phục sức khỏe, nhất định sẽ bù đắp đầy đủ, không thiếu một thứ gì.”

Kỳ Liên Sơn vốn định nói việc hôn nhân nam nữ sao lại có nữ nhân ra sính lễ, nhưng suy nghĩ lại, ai bảo nàng ta là quận chúa chứ, con cái của quan lại đều có tiền, người có tiền lại thường làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm, nên chỉ có thể lo lắng hỏi: “Đại bối lặc gia trong Vương phủ là có chuyện gì sao?”

Hân Hòa nói: “Hồi trước đi núi Sùng Minh gặp bạn bè, không may bị ngã xuống cốc, chân bị thương, vốn chỉ cần thêm một tháng nữa là sẽ khỏi, có thể tự mình đến, nhưng huynh ấy hơi sốt ruột, nên thúc giục ta nhanh đến đây.”

Hân Hòa nói xong uống một ngụm trà, cười nói: “Trước khi vào việc chính, ta còn vài câu hỏi nhất định phải làm rõ.”

Kỳ Liên Sơn giật mình, không khỏi ngồi thẳng dậy nói: “Quận chúa xin mời nói, thảo dân nhất định sẽ nói thật.”

“Nghe nói trong phủ có một nha đầu tên là Tiểu Lục, đúng không?”

Tạ thị nhanh chóng cướp lời trước Kỳ Liên Sơn, cười đáp: “Quả thật có một người như vậy, nhưng chỉ là một tiểu nha hoàn trong phủ thôi.” Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, ai biết quận chúa nghe được từ đâu, bất kể nàng ta nghĩ thế nào, nói như vậy tự nhiên không có gì sai trái. Nếu nói thật, lỡ quận chúa lại để bụng mà phất áo bỏ đi thì sao? Không thành thì như con vịt đã luộc chín bay mất khỏi miệng? Vậy thì Kỳ gia thật sự sẽ rất uất ức. Còn về phía Xuân Lệ, dù sao hôn ước đã bị bà giữ lại, đến lúc đó hủy bỏ chứng cứ thì chỉ cần cứng rắn không thừa nhận cũng không ai có thể làm gì bà. Tạ thị đã tính toán mọi thứ trong lòng, lại mỉm cười với Hân Hòa ấm áp như gió xuân.

Hân Hòa bị nụ cười của bà làm cho không thoải mái, liền chuyển ánh mắt sang Kỳ Liên Sơn, “Nghe nói nàng ấy cũng không còn nhỏ nữa, đã hứa hẹn với ai chưa?”

Kỳ Liên Sơn vốn định nói ra sự thật, nhi tử của ông từ nhỏ đã có hôn ước, thê tử là một tiểu cô nương ở núi Sùng Minh, chính là Tiểu Lục. Giải thích rõ ràng tình huống, để quận chúa tự quyết định, bất kể nàng ta tiếp tục hay từ bỏ, đó cũng là chuyện của nàng ta, nếu quận chúa không để bụng, thì đó là phúc của Kỳ phủ, nếu quận chúa có điều gì khúc mắc, thì chỉ có thể trách nàng ta và Hàm nhi không có duyên phận. Nhưng ông chưa kịp mở miệng, đã bị phu nhân cướp lời.



Tạ thị vẫy tay, liên tục lắc đầu, “Không có, làm sao thời gian để ý đến những hạ nhân này, đến lúc đó sẽ được thả về nhà tự tìm phu gia là được, hơn nữa, nhà của dân phụ cũng không có quy củ cho nha hoàn hầu hạ thiếu gia, cho nên ai cũng là hoàng hoa khuê nữ, không có chút liên quan gì với các thiếu gia.” Không biết quận chúa đã biết được những gì, toàn hỏi về chuyện của nha đầu đó, may mà bà đã để ý, lúc này giải thích rõ ràng cho Hàm nhi, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện tốt của quận chúa và hắn.

“Nàng ấy không phải không có nhà sao?” Hân Hòa hơi nhíu mày, lại hỏi.

Tạ thị nói thầm trong lòng, ngươi hỏi nhiều quá, xem ra vẫn còn rất để tâm đến sự tồn tại của nha đầu này, vậy thì bà cũng không ngại nói rõ ra, bà hắng giọng, nắm khăn tay nói: “Nói về Tiểu Lục, cũng thật sự là một đứa trẻ đáng thương, không có phụ mẫu, nhưng nàng ta không muốn ở lại Kỳ phủ lâu, nhà dân phụ cũng không phải loại người không biết lý lẽ, nha hoàn muốn đi thì cứ đi, nhà dân phụ sẽ không ép buộc.”

Hân Hòa cười hài lòng, “Có lời này của phu nhân, ta yên tâm rồi.”

“Vâng vâng vâng,” Tạ thị vội gật đầu cười đáp, “Quận chúa yên tâm thì mọi người đều vui vẻ.”

Kỳ Liên Sơn cũng theo đó mà xấu hổ cười phụ họa, nhưng nụ cười của ông rất cứng ngắc và không được tự nhiên, trong lòng của Kỳ lão gia luôn không yên, làm như vậy thật sự là có lỗi với ân công trên núi Sùng Minh, cũng không đúng với nha đầu có lòng dạ tốt bụng kia, lương tâm còn sót lại của ông luôn nhắc nhở mình, việc này thật sự không hợp đạo lý.

Vì vậy, ông thật sự không thể vui nổi.

Lúc này, từ phía Lưu Ly uyển, Thiên Mạch cũng đã đến cửa, hắn ta nhìn thẳng vào Hân Hòa đang ngồi ở ghế khách, không những không hành lễ, mà còn lớn tiếng gọi: “Hân Hòa! Ngươi ra đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.