“Hai cung Thái Hậu cùng thảo luận chính sự sao?” Lý Tri Mân đem một cái lồng sắt cực kỳ tinh xảo đặt lên bàn, đó là đồ chơi mới cho nữ nhi: “Ý tưởng này rất lớn mật, nhưng quá ngây thơ.”
Cao Linh Quân cúi đầu không nói lời nào, Lý Tri Mân lại xuất thần suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Ngươi nói nếu Đức phi lâm triều nghe báo cáo và quyết định triều sự thì có phải sẽ làm thực tốt không?”
Cao Linh Quân đổ một thân mồ hôi: “Hoàng Thượng?”
Lý Tri Mân nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt hơi lóe: “Trẫm không có hứng thú làm một minh quân trăm năm, chẳng có gì thú vị cả. Ta cũng cảm thấy có thể để Đức phi cũng đứng ở nơi tối cao kia, thi triển tài hoa, nếu nàng thật sự thích.” Hắn cười một chút: “Ta có chút đồng cảm với những kẻ vì nụ cười của mỹ nhân có thể dâng tặng giang sơn rồi. Lúc trước Cao Tông cũng làm như vậy mới để Thánh Hậu đi lên đỉnh cao quyền lực đúng không?”
Sắc mặt Cao Linh Quân đờ đẫn: “Hoàng Thượng, giang sơn xã tắc không phải trò đùa, Hoàng Thượng xin suy nghĩ cẩn trọng.”
Lý Tri Mân cười lạnh một tiếng: “Trẫm mệt mỏi.”
Hắn cầm cái lồng vàng tinh xảo trêи bàn lên, xoay quanh đầu ngón tay, ở bên trong có một con chim điêu khắc từ bích ngọc trông giống như thật: “Trẫm quá mệt mỏi……” Hắn lẩm bẩm tự nói, lại đột nhiên đứng dậy nói: “Ngươi đi truyền lời cho Phạm Dương tiết độ sứ phu nhân, nói về việc này để bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106222/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.