Thời gian rất nhanh đã đến hoàng hôn, cũng nên trở về Vương phủ. Nghê Thường phường vừa lòng để lại không ít quần áo, để lấy lòng một khách hàng lớn, sau đó bọn họ theo Văn Đồng đi ra ngoài.
Triệu Phác Chân đội mũ trùm, Huyên Hải Đường đứng ở một bên cùng nàng chờ xe ngựa đến. Lúc bên cạnh không có người, hắn bỗng nhiên nói: “Triệu tiên sinh biết vì sao ta không hề chấp nhất với việc báo thù mà ngược lại bắt đầu hưởng thụ Trường An cẩm tú hoa lệ này không?”
Triệu Phác Chân không biết hắn vì sao bỗng nhiên đề cập đến cái này, vì thế kinh ngạc quay đầu, lại thấy Huyên Hải Đường khẽ mỉm cười: “Chính là ngày đó tiên sinh đem hài tử nhét vào gầm giường, một lòng chỉ vì hài tử, không màng an nguy của bản thân. Ta nhớ đến mẫu thân ta, nàng vì không để ta bị phát hiện mà ở bên ngoài chảy máu đến chết cũng không rêи một tiếng.”
“Lúc trước ta cho rằng bà sẽ oán giận, sẽ thê thảm, ở trong mộng nhiều năm ta đều mơ thấy bà cả người đầy máu mà bắt lấy ta, trong mắt chảy huyết lệ. Nhưng Triệu tiên sinh đã trở lại, ôm hài tử, không hề bởi vì gặp phải chuyện không tốt mà giận chó đánh mèo với hài tử. Ngài đã lựa chọn đúng như mẫu thân của ta, nhưng sau đó ngài vẫn sống bình thường, vẫn yêu thương đứa nhỏ, vì hắn mà tính toán. Ta bỗng nhiên cảm thấy, một khắc kia mẫu thân hẳn cũng giống Triệu tiên sinh, cũng không hy vọng hài tử của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106175/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.