Huyên Hải Đường mặc một thân áo xanh màu lông chim, trêи đầu còn cài trâm ngọc, chỉ nhìn quần áo thì giống một du hiệp phóng đáng bừa bãi của Trường An, nhưng sống lưng thẳng tắp cùng đôi mắt lơ đãng nhìn cũng mang theo sắc bén kia vẫn khác biệt so với những du hiệp đeo bội đao cưỡi ngựa khác.
Hắn nhìn thấy Triệu Phác Chân thì hành lễ hỏi: “Muội muội muốn đi nơi nào chơi?” Một tiếng muội muội này hắn gọi thật là tự nhiên, giống như hắn thật sự cùng nàng lớn lên bên nhau từ nhỏ vậy.
Triệu Phác Chân hỏi: “Huyên đại ca mấy ngày nay ở Trường An có biết chỗ nào chơi vui không?”
Huyên Hải Đường gật gật đầu nói: “Nơi này không phồn hoa và nhiều chỗ ăn chơi như Lạc Dương nhưng vẫn có không ít chỗ thú vị. Có điều những nơi đó người nhiều quá, không thích hợp cho muội muội đi, bên này phụ nhân ít ra đường, nam nhân nhàn tản lại quá nhiều, không giống trong kinh. Nếu muội muội muốn đi chơi thì ta kiến nghị đến Vọng Hải Lâu của nhà chúng ta chơi, đó là sản nghiệp nhà chúng ta, sẽ có một ghế lô lớn nhất để dành cho muội. Nơi đó có cảnh sắc tốt nhất, có thể thấy bờ sông, lại gọi vài món tinh xảo, sau đó xem kịch. Ở đó có hí kịch, xiếc ảo thuật, thuyết thư, xướng khúc, muội muội có thể ở đó chơi một ngày, sau đó muốn mua cái gì chỉ cần nói một tiếng thì sẽ có người mang hàng đến tận nơi cho muội chọn, cũng đỡ cho muội phải đi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106174/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.