Một người đi lên rõ ràng mà lưu loát trả lời: “Đã hỏi ra, bọn chúng là lũ vô lại đầu đường xó chợ, nhận tiền của người khác thủ ở đây, chờ Triệu nương tử ôm hài tử xuống xe, liền đi lên dây dưa, nói nàng là thϊế͙p͙ của người khác trốn đi, cùng người ta có tư tình, còn sinh ra con hoang, muốn kéo nàng đến quan phủ, còn muốn nàng khai ra nam nhân cùng nàng chạy trốn, đến lúc đó sẽ đem nàng trầm lồng heo.”
Huyên Hải Đường nheo mắt, Công Tôn Ngạc cười như không cười: “Đây là muốn hủy danh dự của người ta, có hỏi ra được là ai sai sử không?”
Người nọ vẫn cứ đáp lời ngắn gọn: “Bọn họ không biết, chỉ nói là gặp bạn nhậu khi uống rượu, mơ hồ là họ Tôn.”
Công Tôn Ngạc nói: “Dẫn đi thẩm tra đi.”
Người nọ thực dứt khoát mà hành lễ, phất phất tay, đem hai người kia thả xuống, không biết từ nơi nào đã có người dắt ngựa tới, lặng yên không tiếng động mà vứt hai người giống lợn chết kia lên ngựa rồi cũng xoay người đi lên, phóng mất.
Huyên Hải Đường đứng nhìn bọn họ đi xa mới thở dài: “Triệu tiên sinh —— đây là đắc tội người nào mà lại có kẻ dùng độc kế như vậy. Nếu không có Công Tôn tiên sinh, sợ là không ổn rồi. Hải Thần miếu này mỗi ngày nhiều người lui tới, tin tức cũng truyền rất nhanh, nàng là tiên sinh dạy học, đại bộ phận mọi người đều không có kỳ vọng cao với học vấn của nữ nhi, vì thế cho dù học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106153/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.