Thu đi đông tới, chỉ chớp mắt mà trời đã giá rét, năm qua đi. Nuôi hài tử thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ chớp mắt mà nàng đã đến Dương Thành được hai năm. Triệu Phác Chân không kịp cảm khái thời gian trôi qua nhanh, chỉ ngẫu nhiên hồi tưởng lại những chuyện trước kia thì cảm thấy có chút hoảng hốt. Mình thực sự định cư nơi này sao? Sẽ cùng hàng xóm làng giềng giống nhau, qua cả đời ở đây ư?
Thất Cân là đứa nhỏ ngoan ơi là ngoan, hắn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, bớt chút thời gian đi ị với đi tiểu, cũng không kén ăn, ai ôm cũng được, lúc ngủ thì chẳng cái gì đánh thức được hắn, lúc tỉnh dậy là lập tức đòi ăn, một vô tâm vô phế, khác hẳn cái bộ dạng cẩn thận đa nghi, tính toán thâm trầm của phụ thân hắn. Hơn nữa hắn từ rất sớm đã biết cười, nhìn đến mẫu thân cởi áo xuống muốn cho hắn bυ" là hắn liền cười khanh khách, cười đến nỗi lòng nàng đều mềm nhũn. Trong nhà từ trêи xuống dưới, từ иɦũ ɦσα em đến nha hoàn, không có ai không thích tiểu công tử.
Cũng bởi vậy, Thất Cân vừa bệnh lên thì ai cũng hết sức lo lắng. Năm mới vừa qua xong, hài tử mới ăn cái lễ trăm ngày thì bỗng có một hôm hắn liền khóc nháo không có lý do, sữa ăn được mấy ngụm đã khóc, ngủ cũng bất an, ai ôm cũng tránh. Triệu Phác Chân lần đầu tiên nuôi hài tử nên vô cùng hoảng loạn, vội thỉnh Công Tôn tiên sinh lại đây. Nhưng bắt mạch cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106152/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.