“Từ Liên Sơn đến kinh thành, chỉ có một con đường quan đạo, những con đường khác đều nhỏ, gập ghềnh không phù hợp đi xe ngựa, còn dễ bị lạc đường, trộm cướp mọc thành cụm, lẽ ra Triệu nương tử không có khả năng sẽ đi đường nhỏ, nhưng bọn thuộc hạ đã vào tất cả những khách điếm có thể dừng chân trêи quan đạo này để hỏi thăm xem có hai vị nữ tử là chủ tớ đi qua không nhưng vẫn không thấy. Bởi vậy thuộc hạ và Ứng tướng quân đã đi đường nhỏ tìm kiếm một lần, may mà có Ứng tướng quân đi cùng…… Con đường nhỏ kia giặc cướp thực sự quá nhiều, chỉ một ngọn núi nhỏ cũng có trộm cướp. Ứng tướng quân mang theo mọi người một đường đi qua, giải cứu không ít phụ nữ và trẻ em bị giặc cướp bắt, cũng kinh động đến quan địa phương. Cũng may Vương gia trước đó đã cho gửi thông điệp, còn thổ ty Liên Sơn bên kia cũng giúp nhưng vẫn không tìm được Triệu nương tử……”
Lý Tri Mân xụ mặt, Cao Linh Quân bổ sung thêm: “Sau đó bọn thuộc hạ nghi ngờ có khi nào Triệu nương tử căn bản không ra khỏi Liên Sơn không, bởi vậy lại để Liên Sơn thổ ty bên kia hiệp trợ, tìm một vòng, nhưng trưởng lão các nơi đều nói không nhìn thấy.” Cao Linh Quân thật cẩn thận nhìn Lý Tri Mân một cái mới nói tiếp: “Mặt khác, lúc trước Triệu nương tử giật dây chuyện làm ăn kia, Tuệ Mẫn phu nhân muốn hỏi ý tứ Vương gia có làm nữa không, bà ta sợ vì chuyện của Triệu nương tử mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106125/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.