Lúc Triệu Phác Chân trở về phòng, lời nói sau khi say của Tống Triêm vẫn phảng phất ở bên tai nàng: “Có những đôi phu thê ân ái, cuối cùng lại trở thành người lạ. Đương nhiên các ngươi còn trẻ tuổi, nhưng Vương gia đại khái cũng sẽ có chút mơ mộng không thực tế. Nhưng ngài ấy là người làm việc lớn, sẽ tự cân nhắc lợi hại được mất, ngươi không cần thay Vương gia lo lắng việc này, còn mưu tính của Thượng Quan gia thì Vương gia cũng không phải đèn cạn dầu. Nói không dễ nghe, nếu ngài ấy mà cả Thượng Quan gia cũng không thu phục được thì cũng đừng nghĩ đến thứ khác. Ngươi đi theo Vương gia lâu như vậy, hẳn là phải tin tưởng năng lực của ngài ấy chứ. Ngài ấy là người đi một bước nghĩ mười bước, đòi tính kế Vương gia ấy hả? Sợ là đã rơi vào tầm ngắm của hắn mà còn tự không biết.”
Khắp Vương phủ vẫn là hoa cỏ, đèn đuốc mang hỉ khí, bọn nô tỳ được ban thưởng lớn nên cũng rất vui mừng, nhưng Hoa Chương Lâu bên này lại im ắng không có vài người, chỉ có tiếng ve kêu ngày hè.
Triệu Phác Chân yên lặng nhớ tới đêm hôm đó Thượng Quan Quân bí mật đến gặp, một mình Vương gia ngây người cả đêm.
Hắn thật sự là vì viễn cảnh Thượng Quan Quân miêu tả mà bị đả động đúng không? Nếu thế thì cho dù đêm qua là dắng thϊế͙p͙ hay là mình cũng có khác gì nhau đâu? Tóm lại, đều không phải Thượng Quan Quân.
Mà Thượng Quan Quân không thể mỗi lần đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106105/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.