Hỗn loạn, hoảng hốt, và đau đớn cũng không kéo dài lâu lắm. Vương gia vừa mới phát tiết cũng rất nhanh liền an tĩnh lại, ngủ mê mệt. Ánh nến rung chuyển, hương khí ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông. Triệu Phác Chân cảm thấy nhiệt độ cơ thể Vương gia càng ngày càng giảm dần, tiếng tim đập kịch liệt cũng dần khôi phục bình thường, thở dốc cũng dần ổn lại, chỉ có mồ hôi mới cho thấy một hồi vừa rồi kịch liệt cỡ nào. Hiện giờ hắn mặt mày an bình, hô hấp đều đặn, ngủ giống như một đứa trẻ con, dược tính hẳn là đã hết —— xem ra Thượng Quan Quân cũng còn biết không thể dùng dược quá mạnh.
Tư duy hỗn loạn cùng sự việc đột ngột phát sinh làm nàng vốn đến chỉ để nhắc nhở trở tay không kịp, lại vô cùng mờ mịt nhưng ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất nhẹ, rồi một giọng nói thấp thấp truyền đến: “Kêu tiểu thư tới, không còn tiếng gì nữa, hẳn là đã xong việc rồi.” Nàng bất chấp thân dưới đau đớn, vội sửa sang quần áo, xoay người đứng dậy, đem Thượng Quan Bình đang xụi lơ nâng lên giường, còn mình vội trốn xuống gầm giường.
Mọi việc diễn ra rất nhanh, lúc cửa phòng mở ra, nàng vừa kịp trốn dưới gầm giường. Có người giơ ánh đèn sáng ngời tiến vào, Triệu Phác Chân ngừng thở nằm dưới gầm giường, nhìn một đôi chân tinh xảo đi giày mềm đính minh châu chậm rãi đi vào, váy trắng rũ trêи mặt giày, gợn sóng bất động, cách xa mép giường đã dừng lại, không chịu tiến lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-nuoi-rong/2106104/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.