Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Vấn đề không phải được ở hay không.
Sau khi Hoắc Nhiễm đuổi Khương Nghiêu Xuyên, cô ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết âm u, gió thổi rào rào.
Trong đầu cô trống rỗng, cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ miên man suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra cái gì.
Cô cảm thấy thật uất ức.
Vừa rồi khóc lâu như vậy, mắt sưng không nói, cổ họng cũng đau nhức, vốn tưởng không thể khóc được nữa, nào ngờ hít mũi một cái, nước mắt lại sắp trào ra.
Bởi vì cửa mở, có thể nghe thấy âm thanh rõ ràng, hình như cô chú đã quay về. Hoắc Nhiễm không muốn họ lo lắng, liền cố gắng nhịn xuống.
Buổi tối cô không ăn cơm. Đào Mẫn và Khương Hải Diệp biết qua loa tình hình, hỏi Hoắc Nhiễm có muốn ăn cơm hay không, sau đó không quấy rầy cô nữa.
Hoắc Nhiễm ngồi trên giường, bên ngoài vô cùng yên ắng, hoàng hôn nặng nề chiếu xuống, trước mắt là ánh đèn đường lẻ loi trơ trọi.
Cô đơn giống như cô.
Nhìn đồng hồ trước mắt, đã hơn mười hai giờ.
Khương Nghiêu Xuyên nói hôm nay anh phải đi, anh luôn làm việc tùy hứng, chỉ sợ bây giờ đã đi rồi. Anh mới về chưa được bao lâu… giờ đã đi.
Bao lâu?
Nếu lại là năm năm, đến lúc đó cô đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, không nói đến cô, lúc đó Khương Nghiêu Xuyên đã hơn ba mươi tuổi.
Chờ càng lâu sẽ càng già.
Hoắc Nhiễm không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-than-bao-dap/2790329/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.