Sao anh ta lại dễ dàng tin lời của mẹ và em gái như vậy chứ, rõ ràng đã biết họ rất căm ghét Lưu Tuyền, rõ ràng cũng biết họ muốn đối phó với Lưu Tuyền như thế nào, sao lại chỉ dựa vào mấy tấm hình này, chỉ có thêm một đêm không về nhà, thì đã định tội cho cô ấy rồi!
“Tiểu Tuyền, anh xin lỗi! Anh xin lỗi anh sai rồi...” Tần Nham tiến tới vài bước, đưa tay định bám vào Lưu Tuyền, nhưng Lưu Tuyền lập tức nghiêng người né ra, tránh xa sự đụng chạm của anh ta. Đôi tay Tần Nham chỉ vồ vào không trúng, anh ta đơ người đứng nhìn những ngón tay đó, đau khổ, hận là không thể tự đấm vào mặt mình, “Tiểu Tuyền... anh thực sự đã sai rồi, anh bị sự đố kị che mờ mắt, cho nên mới đối xử với em như vậy... Anh sai rồi, anh thực sự sai rồi, em đừng đi có được không?”
Lưu Tuyền cắn môi.
Sai rồi?!
Tần gia nhà họ hình như cảm thấy, tất cả những tổn thương đó chỉ cần nhẹ nhàng một câu “xin lỗi” là có thể hóa giải tất cả?!
“Tần Nham, chúng ta tới đây là chấm hết rồi!”
“Không! Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền anh tin là em vẫn còn yêu anh, em đừng rời xa anh, anh thực sự biết mình đã sai rồi, em không thích cái nhà này phải không, được! Anh sẽ đưa em dọn ra ngoài sống, lần này cho dù mẹ anh và Phi Ngữ dùng bất kì thủ đoạn gì, anh đều tuyệt đối không quay đầu lại nữa đâu, cũng sẽ tuyệt đối không tin họ nữa, thật đó! Anh đảm bảo với em, chúng mình rời khỏi cái nhà này, chúng mình sẽ lại như trước đây, chúng mình sẽ sống cùng nhau thật hạnh phúc.”
Lão thái thái cảm thấy e ngại.
Bà không sợ điều gì, chỉ sợ là Lưu Tuyền sẽ bị những tình cảm lúc trước làm cho mềm lòng.
Lão thái thái nhìn Lưu Tuyền, sắc mặt Lưu Tuyền vẫn không hề biểu lộ điều gì.
Lại như lúc trước, hạnh phúc sống cùng nhau?
Trải qua ngày hôm nay, anh ta nghĩ điều ấy còn có thể xảy ra sao!
“Gương vỡ khó lành!”
Nói xong, cô không hề nhìn Tần Nham thêm một lần nào nữa, dứt khoát quay lưng bước đi.
Tần Nham vẫn không từ bỏ, quyết đuổi theo sau.
“Ngăn hắn lại!”
Lão thái thái vừa hạ lệnh, vài lính canh lập tức chặn đường đi của Tần Nham, Tần Nham mắt đỏ hoe, “Tiểu Tuyền!”
Lưu Tuyền như không nghe thấy gì, cô loạng choạng lao ra khỏi ngôi biệt thự!
...
Ra khỏi biệt thự, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, làn nắng ấm áp xua tan đi cái lạnh âm u trong ngôi biệt thự.
Lão thái thái nhìn Lưu Tuyền đang ngẩng đầu ngước lên bầu trời, nước mắt tuôn trào, mà trong lòng bà cũng thấy xót xa.
“Tuyền nha đầu, tới nhà ta nghỉ ngơi một chút nha.”
“Bác gái...”
“Không được từ chối đâu.” Lão thái thái nắm chặt tay Lưu Tuyền, “Con đi ra ngoài với dáng vẻ này có vẻ không hay lắm, con yên tâm, nhà ta cái gì thì không có, chứ phòng ốc thì rất là nhiều, con tạm thời cứ nghỉ ngơi ở nhà ta, không cần nghĩ ngợi gì hết, cứ ngủ một giấc đã, những việc khác, khi nào tỉnh lại thì tính tiếp.”
Lưu Tuyền lại rưng rưng nước mắt.
Cô thực sự không hiểu, đến một người xa lạ đều có thể cho cô cảm thấy ấm áp như vậy, tại sao người trong nhà thì lại không thể chứ.
Cô cúi đầu.
Nhìn lại đồ trên người mình, dáng vẻ cô như vậy, bây giờ cứ thế này đi ra khỏi biệt thự, e là sẽ chỉ gây xôn xao. Lưu Tuyền không còn cách nào từ chối ý tốt của lão thái thái, “Con cảm ơn bác!”
“Không nói những lời khách sáo nữa, đi cùng ta nào.”
Lão thái thái đột nhiên nhớ lại việc lần trước Dung Cảnh có đưa Lưu Tuyền về nhà, bà bất chợt đơ người một lúc.
Nếu Lưu Tuyền về tới cổng nhà bà, vậy thì thân phận của bà không phải là sẽ lập tức bị bại lộ à?
“Tuyền nha đầu à, bác gái nhất định phải nói cho con biết một chuyện...” lão thái thái đứng yên ở chỗ cũ, giống như đứa trẻ vừa mắc lỗi, cúi đầu đan ngón tay vào nhau, “Thực ra... thực ra ta chính là mẹ của Dung Cảnh!”
Lưu Tuyền sững người!
Mẹ... của Dung Cảnh?
Cô thực sự chưa từng liên kết mối quan hệ giữa lão thái thái và Dung Cảnh lại với nhau, vì dù gì Dung Cảnh cũng mới chỉ hai mươi chín tuổi, nhưng lão thái thái thì hình như cũng phải bảy tám mươi tuổi rồi.
Lão thái thái nhìn trộm Lưu Tuyền, tiếp tục nói thật, “Cái đó... lần trước ta có nhìn thấy Dung Cảnh đưa con về nhà, nghĩ rằng do Dung Cảnh ít khi quen biết với con gái, cho nên đặc biệt hiếu kì về con, cho nên... hôm đó ta mới lấy lý do là mang điểm tâm tới, để chạy sang nhìn con...” Lão thái thái chột dạ nhìn Lưu Tuyền, “Tuyền nha đầu, con có trách bác gái không?!”
Lưu Tuyền sao mà trách bà được.
Cô cảm thấy cả nhà Dung gia quả thực chính là ân nhân của cô.
Dung Cảnh đã giúp đỡ cô không biết bao nhiêu lần.
Mà hôm nay, nếu như không phải là lão thái thái, thì tình hình của cô đúng là kêu trời trời không hay, kêu đất đất không thấu mà.
“Bác gái, con phải cảm ơn bác!”
“Hả?”
“Cảm ơn bác hôm nay đã giúp con!”
Đúng ra lão thái thái còn đang nghĩ rằng, mục đích bà tiếp cận cô không rõ ràng sẽ làm Lưu Tuyền giận bà, không ngờ cô lại không hề để bụng. Lão thái thái nhìn vào ánh mắt của Lưu Tuyền chỉ cảm thấy rất ấm áp, ôi... đứa trẻ này thật là hiểu chuyện, sao mà lại toàn gặp thứ không hay như vậy.
Lão thái thái càng thương cô hơn.
Bà vội vàng đỡ Lưu Tuyền, “Con gái ngoan, con thật là cô gái ngoan, đi nào, bác i đưa con về nhà nghỉ ngơi nha!”
“Con cảm ơn bác!”
Về tới Dung gia, Dung gia chỉ có Dung lão gia đang đứng ở cổng lớn đi đi lại lại có vẻ hết sức lo lắng, vừa thấy lão thái thái đỡ Lưu Tuyền bước vào, ông sững người lo lắng.
Chuyện gì thế này?
“Lão đầu tử, mau mau kêu người làm dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng đi, Tiểu Tuyền phải được nghỉ ngơi ngay bây giờ!”
Dung lão gia hiểu ý nên không hỏi nhiều.
“Ờ!” một tiếng, rồi vội vàng lao về phòng, kêu người đi dọn dẹp một phòng cho cô bé.
Lưu Tuyền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Cô thực sự chỉ sợ bị hỏi nguyên nhân, cũng may... lão gia không hề hỏi gì hết.
Lão thái thái dìu Lưu Tuyền đi vào phòng khách, Lưu Tuyền giờ đang đau đớn cả thể chất và tinh thần, hoàn toàn không có tâm trạng quan sát kiến trúc của căn phòng, chỉ cảm thấy biệt thự này rất rộng, rộng tới mức khó tưởng tượng được.
“Lão thái thái, phòng đã dọn dẹp xong rồi ạ. Là căn kế bên phòng của nhị thiếu gia!”
“Được rồi!”
Lão thái thái dìu Lưu Tuyền đi lên lầu, bà mở cánh cửa, đưa Lưu Tuyền vào trong.
“Con gái ngoan, không được suy nghĩ gì nữa, mau ngủ một giấc đi nha!”
Lưu Tuyền nằm lên giường, chỉ cảm thấy mệt.
“Ngủ đi, ngủ đi.”
“Dạ!”
Đợi Lưu Tuyền nhắm mắt lại rồi, lão thái thái liền khẽ khàng bước ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi đi xuống lầu!
Dung lão gia không đợi thêm được nữa, chỉ chỉ lên lầu, khẽ hỏi nhỏ, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lão thái thái nghiến răng, từ từ kể hết sự tình với chồng.
Lão gia là người tính tình hiền lành, vậy mà nghe kể xong cũng không kiềm chế được cơn giận, “Lúc trước thì cảm thấy Tần gia có chút thế lực, không thể ngờ được họ lại hèn hạ tới như vậy! Việc kinh khủng đó mà cũng làm ra được, chưa nói giữa Lưu Tuyền và Dung Cảnh chẳng có bất cứ chuyện gì, thì dù cho chúng nó có gì đi nữa, Lưu Tuyền và Tần Nham mà thấy không hợp nhau, cùng lắm là ly hôn được rồi, có cần phải làm ra cái chuyện hạ nhục con gái nhà người ta như vậy không!”
“Còn phải nói sao, chắc chắn là do cảm thấy Tuyền nha đầu không có người thân chống lưng, cho nên mới dám kiêu ngạo như vậy!”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lão thái thái quắc mắt, “Còn làm thế nào nữa! Việc này tốt xấu gì cũng là có liên quan tới con trai của ông, tất nhiên là phải kêu con trai ông tự về mà giải quyết rồi, cho dù có thế nào, thì việc này nguyên cơ cũng là do nó, về lý về tình, ít nhất nó cũng phải có ý hối lỗi với Tuyền nha đầu!”
Lão gia cũng cảm thấy có lý, “Vậy tôi đi gọi điện thoại cho con trai đây!”
“Bỏ đi bỏ đi, để tôi gọi cho, để ông nói lại không rõ ràng!” lão thái thái ngồi kế giá điện thoại bàn, dặn dò lão gia, “Nhiệm vụ của ông bây giờ đó là cho người canh gác cẩn thận cửa nẻo nhà mình, đừng có để cho mấy kẻ cặn bã nhà Tần gia xông vào đó nghe.”
“Bà yên tâm đi, bọn chúng mà dám xông vào đây, tôi sẽ cho chúng vào đứng, ra nằm!”
Lão thái thái giờ mới mãn nguyện gật đầu, liền bấm số gọi điện cho Dung Cảnh.
Dung Cảnh vừa nghe xong điện thoại, chưa tới hai mươi phút sau thì đã về tới nhà rồi.
Khi trở về nhà, trên trán anh vẫn còn lấm tấm mồ hôi hột, vừa về tới nơi, không kịp nghĩ ngợi gì đã chạy xộc lên lầu.
Lão thái thái liền túm anh lại, “Con định làm gì đấy?!”
“Con phải đi xem xem Lưu Tuyền cô ấy sao rồi?”
“Con xem rồi thì có tích sự gì không!” lão thái thái dí tay vào trán Dung Cảnh, “Con nói con đi, do con không nghe lời mẹ mà, con mà nghe mẹ, sớm theo đuổi con bé, thì làm sao xảy ra chuyện ngày hôm nay được! Bây giờ chắc chắn con bé đang rất khổ sở, giờ con đừng làm phiền nó nữa, đợi con bé xuống lầu rồi sẽ nói chuyện tiếp!”
Dung Cảnh nghiến răng, gân xanh trên trán giật giật.
“Mấy kẻ cặn bã nhà Tần gia! Thật không bằng súc sinh!”
“Bây giờ chửi bọn chúng cũng không được tích sự gì!” lão thái thái kéo Dung Cảnh ngồi xuống ghế sofa, nhìn mặt Dung Cảnh hằm hằm bực tức, lão thái thái thở dài, “Con cũng đừng có căng thẳng quá, sự việc đi tới bước này cũng không hẳn là không tốt!”
Việc đã ra nông nỗi này rồi còn nói là chuyện tốt?!
Dung Cảnh tự nhiên lại thấy không vui, “Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì vậy!”
“Mẹ con trước giờ có bao giờ nói linh tinh không!” lão thái thái kéo tay Dung Cảnh, giọng đầy nghiêm trọng, “Việc này đối với tinh thần và thể chất của Tiểu Tuyền đúng là có gây ra kích động không hề nhỏ, nhưng cũng chính nhờ vậy, mà con bé sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt được với Tần gia! Con nghĩ mà xem, Tần gia là cái nơi như vậy, mẹ và con gái nhà Tần gia đó đều là những kẻ lòng dạ lang sói... Tiểu Tuyền mà cứ ở đó, hoàn toàn là kẻ yếu thế, lần trước họ đã dám bắt cóc con bé, ai mà biết được lần sau con bé đắc tội với chúng thì sẽ còn gặp chuyện gì nữa? Chỉ cần không cẩn thận, chưa biết chừng đến cái mạng cũng chẳng còn!”
Dung Cảnh và lão gia đều im lặng.
Lão thái thái thở dài, “Ở trên đời này chỉ có ngàn năm làm trộm chứ làm gì có ngàn năm phòng trộm, tiểu Tuyền dù có thông minh tới mức nào, thì cũng chẳng thể nào qua được hết nạn này tới nạn khác! Cho nên mẹ thấy, chuyện này xảy ra càng sớm càng tốt. Hồi nãy lúc ở Tần gia, mẹ nghe ý của tiểu Tuyền, có vẻ như quyết tâm muốn đoạn tuyệt với Tần gia rồi! Rời xa Tần gia, đối với con bé mà nói, đây chắc chắn là điều nên làm ! Còn về những tổn thương con bé đang phải chịu... thời gian sẽ là phương thuốc hữu hiệu nhất, dần dần rồi sẽ quên được thôi!”
Dung Cảnh không nói gì, trong lòng cũng rất đồng tình với ý tưởng của lão thái thái.
Chỉ cần cô ấy rời khỏi Tần gia, đối với bản thân cô ấy mà nói thì đó đúng là việc nên làm.
Còn sau đó thì sao?
Sau này tiểu Tuyền chấp nhận anh cũng được, không chấp nhận anh cũng được, anh chỉ hy vọng cô gái tốt như tiểu Tuyền có thể có một kết thúc tốt đẹp.
Dung Cảnh khẽ thở dài một tiếng.
Lão thái thái thấy tình hình như vậy, giống như làm ảo thuật, bà rút trong túi ra một tấm hình.
“Đây là...”
“Hình của con và Tuyền nha đầu...” lão thái thái cười to, đặt tấm hình vào tay Dung Cảnh, “Mẹ đoán con rất muốn có một tấm hình chụp chung với con bé phải không, tranh thủ lúc Tần gia không để ý, mẹ đã lấy trộm mang về một tấm đó!”
Dung Cảnh, “...”
Anh cúi đầu xuống nhìn hai người ở trong hình.
Mặt trời chiếu vào.
Anh và Lưu Tuyền một người thì cười rất tươi, một người thì trong mắt chứa tình, Lưu Tuyền kéo tay anh chạy, mái tóc bay bay, nhìn cô tràn đầy sức sống.
Dung Cảnh nắm chặt tấm hình.
Anh hy vọng, sau này khi tiểu Tuyền đã rời khỏi Tần gia rồi, trên gương mặt cô sẽ luôn có nụ cười rạng rỡ như vậy!
Phía bên kia.
Người nhà Tần gia sôi sục lên.
Sau khi lính canh của Dung gia đã rời đi, Tần Nham chẳng buồn nghĩ nhiều lao thẳng ra ngoài.
Tần mẫu túm lấy tay anh kéo lại, “Tần Nham, con muốn đi đâu?”
“Con phải đuổi theo giữ tiểu Tuyền lại!”
“Không được đi!” Tần mẫu dang tay chắn lại trước mặt Tần Nham, mắt trừng trừng nhìn anh, “Con nhìn lại con xem, không có tý bản lĩnh nào, người ta đã nói rõ quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với con rồi, sao con vẫn không buông bỏ được nó! Tần Nham mẹ nói cho con biết, mẹ không thể nào chấp nhận một đứa con dâu như thế nữa đâu, nó làm mất mặt Tần gia đến như vậy, nói gì đi chăng nữa chuyện này cũng không cho qua được!”
Bà ta không thể nào hiểu nổi, sao có nói đến thế nào, đứa con trai của mình vẫn không chịu nghe lời, con tiện nhân Lưu Tuyền gian manh xảo quyệt ấy thì có gì tốt nào mà nhất định phải nhớ thương lưu luyến đến vậy. Khó khăn lắm bà mới làm cho hai đứa khó chịu với nhau như vậy, giờ này có nói thế nào nhất định bà ta không thể để Tần Nham đuổi theo cô được.
“Tần Nham, nếu con dám đuổi theo nó, mẹ của con sẽ đập đầu chết ngay tại đây!”
Lại dùng cái chết để uy hiếp anh!
Tần Nham đỏ ửng con mắt, anh lấy cặp kính xuống, mệt mỏi nhìn thẳng vào Tần mẫu, “Mẹ, mẹ vẫn thấy chưa đủ sao!”
“Con trai, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi...”
“Đừng có mở miệng là đem câu chỉ muốn tốt cho con làm bia đỡ đạn có được không, mẹ tự hỏi lại lương tâm của mình xem, rốt cuộc thì mẹ muốn tốt cho con hay vì mẹ ích kỷ! Ích kỷ đến mức không buồn để ý đến suy nghĩ của người khác! Nếu thật sự vì mẹ muốn tốt cho con, mẹ hãy tránh ra để con đi tìm tiểu Tuyền, bây giờ con nói rõ cho mẹ biết, con không thể không có cô ấy, nếu thật muốn tốt cho con thì đừng có tăng thêm phiền phức nữa được không!”
Tần mẫu không không dám tin vào tai mình, bà nhìn Tần Nham.
Con trai bà... vì con đàn bà đó, không ngờ dám ăn nói như vậy với bà!
Mắt Tần mẫu đỏ ửng lên, “Cái con Lưu Tuyền ấy đối với con quan trọng đến thế sao!”
“Đúng! Vô cùng quan trọng!”
“Nó là một hiểm họa đấy...”
“Nếu thực sự mẹ muốn tốt cho con, không cần biết cô ấy là hiểm họa hay không, mẹ cũng phải vì con mà thỏa hiệp, nhưng mẹ thử nghĩ lại đi, những chuyện mà mẹ đã làm có coi được không? Từ lúc tiểu Tuyền bước về nhà mình, từng hành động cử chỉ của cô ấy, theo như con thấy thì đã cố gắng hết sức rồi, tại sao mẹ lại cứ phải sắp đặt mọi chuyện để đuổi cô ấy ra khỏi cái nhà này thế, con cũng không hiểu được, cô ấy là người nhà của chúng ta chứ không phải là kẻ thù, mẹ à, rốt cuộc thì mẹ đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
“Tần Nham...”
“Đủ rồi, không cần mẹ phải nói thêm nữa đâu, con không muốn nghe!” Tần Nham hít một hơi dài, ánh mắt điềm tĩnh lại, nhìn sang Tần mẫu và Tần Phi Ngữ, “Con nói cho hai người biết, ngày hôm này không cần biết con có giữ được Lưu Tuyền ở lại hay không thì con cũng chắc chắn sẽ chuyển ra ở riêng, cái nơi âm u ma mị này con không muốn ở thêm một ngày nào nữa!”
Cơ thể Tần mẫu chạng vạng.
Nơi âm u ma mị?
Đây là nhà của nó mà!
“Tần Nham, con nói vậy là đang làm đau lòng mẹ đấy...” Tần mẫu chẳng sợ gì, bà chỉ sợ ánh mắt sắc lạnh và thái độ cứng rắn của con trai đối với bà, bà cảm thấy bất lực, đứng như trời trồng ở đó, mắt rưng rưng nhìn Tần Nham, “Sao con có thể nói với mẹ như vậy... rõ ràng là mẹ đã chăm sóc gia đình này rất tốt mà...”
“Đừng nói nữa!”
Tần Nham nhắm chặt mắt lại.
Anh phát hiện sự nhẫn nại của bản thân với gia đình này càng lúc càng hao mòn.
Mỗi lần cãi cọ là lại đem công lao dưỡng dục ra để đe dọa, không thì là dùng mạng sống để đe dọa, anh đã chán ngán với những lời nói này rồi, đừng nói như anh là một đứa con bất hiếu nữa được không. Từ sau khi bố mất, hàng đống nợ lớn bé trong nhà do một mình anh phải trả, anh cảm thấy quá mệt mỏi khi phải chống đỡ cho cái gia đình này, tại sao người nhà còn không để cho anh được thoải mái đôi chút?
Tần Nham mở mắt ra, trong đó là một sự kiên quyết, “Chuyển ra ngoài là chuyện không thay đổi được, không cần biết mẹ muốn đe dọa con kiểu gì, lần này con quyết không thỏa hiệp nữa!”
Nói rồi, Tần Nham chẳng buồn đếm xỉa đến thái độ của Tần mẫu và Tần Phi Ngữ, nhanh chân lao ra khỏi căn nhà.
Anh cũng có biết nhà của Dung lão thái thái, giờ này Lưu Tuyền cũng chẳng còn chỗ nào khác để đi, chắc chắn sẽ đến Dung gia ở tạm, bây giờ anh sẽ đến Dung gia đưa cô về lại.
...
Sau khi Tần Nham rời đi, cả người Tần mẫu mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
“Anh trai con, sao nó có thể nói những lời như vậy với mẹ!”
Tần Phi Ngữ cũng chẳng biết phải làm gì để an ủi Tần mẫu, cô chỉ có thể ôm lấy vai bà, “Mẹ, mẹ đừng có chấp anh con, chắc anh ấy đang giận quá nên mới mất khôn đấy, đợi khi anh ấy bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ chạy như bay về để xin lỗi mẹ thôi.”
Tần mẫu hai dòng nước mắt chảy dài, bà ôm lấy mặt, “Không! Mẹ hiểu anh của con, lần này nó nghiêm túc đấy, lần này chắc chắn nó sẽ rời khỏi nhà đi nơi khác sống, Phi Ngữ, con thử nói xem mẹ có điểm nào có lỗi với anh con không? Mẹ làm mọi thứ chỉ là vì muốn tốt cho nó thôi. Cái con bé Lưu Tuyền đó nó là một con đàn bà lả lơi, một đứa như vậy thì tốt chỗ nào để cho anh con có thể vì nó như vậy! Trước đây nó đã không tin thì thôi, nhưng bây giờ có trứng cứ trước mắt nó còn bênh con tiện nhân đó!”
Tần mẫu càng nói càng cay cú, anh mắt ngoắc lên như diều hâu, bà nắm chặt lấy nắm đấm, “Lưu Tuyền! Con tiện nhân này, nếu như không có nó, thì không có bất cứ chuyện gì xảy ra!”
Tần Phi Ngữ nghe vậy thấp thỏm trong lòng.
“Mẹ...” Cô nuốt nước bọt nhìn mẹ mình, “Mẹ, mẹ đừng có làm chuyện dại dột đó, bây giờ trong tay Lưu Tuyền có chứng cứ việc chúng ta đối phó với cô ta, nếu cô ta đưa hình ảnh trong camera quay được cho cảnh sát thì có khi chúng ta phải vào bóc lịch đó, mẹ à... mẹ có muốn làm chuyện gì thì đợi một thời gian nữa, nếu không chọc giận Lưu Tuyền đó thì chúng ta cũng không xong đâu!”
Tần mẫu lại không nghĩ như vậy!
Bà ta cười lạnh, “Giao cho cảnh sát? Trừ phi nó điên thì mới làm vậy! nó chỉ muốn dọa nạt chúng ta thôi, nếu thật sự công bố đoạn video đó, có lợi gì cho cô ta nào? Cần phải hiểu, chuyện như vậy mà để mọi người biết chẳng hay ho gì đâu. Nó là người đương sự, cũng không thể thiếu được gạch đá từ dư luận đâu, đến lúc đó mỗi dư luận viên một cục nước miếng thì nó cũng đủ chết rồi!”
Cho nên Lưu Tuyền chắc chắn không dám công khai đoạn video đó!
Cho dù là công khai thì cũng không sợ.
Đến lúc đó cùng lắm nói là do mâu thuẫn trong gia đình, nghi ngờ con dâu quan hệ ngoài hôn nhân nên mới làm ra chuyện không suy nghĩ như vậy, chắc vẫn được hiểu cho thôi?
Ha...
Ai bảo tự cô ta có hành động không giữ chừng mực.
Tần Phi Ngữ nghe mà giật mình, “Mẹ à, vậy mẹ định làm thế nào đây?”
“Mẹ muốn làm cho Lưu Tuyền hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta!”
Chân lông của Tần Phi Ngữ dựng ngược!
Ý của mẹ cô là... lẽ nào muốn giết Lưu Tuyền!
Tần Phi Ngữ cuống cuồng kéo tay Tần mẫu, “Mẹ, mẹ đừng có làm chuyện dại dột ấy, nếu như Lưu Tuyền xảy ra chuyện gì, hai chúng ta chắc chắn thuộc diện bị nghi ngờ đầu tiên, hơn nữa còn Tiêu gia... Lưu Tuyền còn có Tiêu gia chống lưng cho, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, người nhà Tiêu gia sẽ không bỏ qua đâu!”
Cô vẫn còn trẻ, vẫn chưa muốn ngồi tù!
Chuyện lần trước hại Lưu Tuyền đã bị lộ rồi, lần này cô ta không dám hại người nữa.
“Mẹ sẽ tìm cách cho anh trai con cắt đứt hoàn toàn mọi nhớ nhưng lưu luyến với cô ta, như vậy cô ta có thể biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta rồi.”
Hóa ra là vậy!
Tần Phi Ngữ vỗ vỗ vào ngực, “Con giật cả mình, còn tưởng là...” Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi Tần mẫu, “Mẹ, vậy có phải là mẹ đã có cách nào hay rồi không?”
` “Đương nhiên! Con cứ chống mắt lên mà xem nhé!”
...
Tần Nham không thiết thứ gì mà xông ra khỏi biệt thự, anh lao thẳng theo hướng biệt thự của Dung gia.
Nhưng, chưa kịp đến cổng biệt thự, đã bị người gác cổng cản lại.
“Tránh ra! Các anh để tôi vào!”
“Anh như vậy là đột nhập trái phép vào nhà dân đấy!” Lính gác lạnh lùng nhìn anh, “Tránh ra, không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
“Tôi phải vào tìm vợ tôi!”
Tần Nham vùng vẫy đòi xông vào trong nhưng lại bị lính gác đứng thành bức tường chặn trước mặt, họ giơ cây gậy quân dụng trong tay ra, “Cút! Còn gào lên chúng tôi sẽ hạ thủ đấy!”
Tần Nham không tin mấy người này dám đánh người.
Anh nghiến răng, định một hơi xông thẳng vào trong biệt thự.
“Mẹ nó! Anh em, tẩn!”
Mấy người lính gác bao vây lấy Tần Nham, họ bắt đầu hành hung anh.
“Á...“
Tần Nham kêu rên liên tục.
Mấy người lính gác cổng xuống tay cũng không nặng, đợi cho đến khi Tần Nham không lết dậy được nữa họ liền dừng tay, mấy người họ dựng anh dậy, vác ra một đoạn cách đó không xa rồi quăng anh đi như quăng một bao rác, “Cút! Còn đến gây chuyện thì không còn là đùa giỡn như lần này đâu!”
Tần Nham nằm bò trên đất một hồi lâu sau cũng không đứng dậy được.
Khắp người nóng ran đau nhức.
Tần mẫu từ biệt thự đi ra thấy Tần Nham như vậy, bà xót con lao nhanh đến.
“Tần Nham! Con trai tôi, ai đánh con thành như vậy... Mẹ sẽ đi liều với nó!”
Tần Nham đưa tay kéo bà lại.
“Mẹ, mẹ đừng gây chuyện nữa có được không!”
Trong lòng Tần mẫu vô cùng khó chịu, nếu khi nãy bà mà ở đây, ai dám đánh Tần Nham, bà nhất định sẽ xông tới liều mạng với người đó.
“Tần Nham, mẹ như vậy chỉ là xót con thôi.”
“Nếu mẹ thật sự xót con thì đứng chờ ở đây, đến khi tiểu Tuyền mà ra thì mẹ nhận lỗi với cô ấy rồi xin cô ấy tha thứ, sau đó để hai đứa con được sống với nhau!”
Tần mẫu nghiến răng!
Tiểu Tuyền tiểu Tuyền!
Mở mồm lúc nào cũng là tiểu Tuyền, nó thật sự đã bị con tiện nhân đó lấy mất linh hồn rồi!
Trong lúc hai mẹ con họ đang cãi nhau, thì nhìn thấy một chiếc Land Rover việt dã rồ ga chạy vào khu biệt thự, sau đó chiếc xe phanh gấp trên dám cỏ trước cửa của Dung gia, chiếc xe đã dừng hẳn lại.
Ánh nhìn của hai mẹ con họ bị thu hút sang đó.
Thì nhìn thấy Dung Cảnh mặc một bộ đồ thể thao bước xuống từ ghế lái, Dung Cảnh hoàn toàn không để ý đến hai mẹ con họ, gương mặt anh hơi vội vã, lao nhanh vào trong nhà, lần này, lính gác ngoài cửa lại không hề chắn anh.
Tần mẫu thần người ra.
Bà ta chỉ tay vào bóng dáng của Dung Cảnh, “Người đàn ông này... không phải là người mà hôm qua hẹn hò với Lưu Tuyền sao, sao anh ta lại xuất hiện ở đây?”
Trong lòng Tần Nham cũng đang loạn hết cả lên, anh cũng muốn biết, sao mà Dung Cảnh có thể tự do đi lại với Dung gia như chỗ quen biết vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]