Chương trước
Chương sau
Lục Sâm và Tiểu Thất ở cạnh nhau không phải là lửa gần rơm bình thường, mà chính là cháy bừng bừng.

Hai người quấn lấy nhau, đến mức không thể tách rời.

Lục Sâm hôn Tiểu Thất thật sâu, cô có chút thở không nổi, phát ra nhưng âm thanh ô ô kháng nghị, âm giọng của cô vừa mềm mại, lại vừa có mị lực, làm cho người nghe, lại là anh chỉ muốn phát tác!

“A a... Lục Sâm...”

Hai mắt anh lúc này ửng đỏ, hai tay ôm lấy Tiểu Thất, dưới ánh đèn nhìn cô thật đẹp, bụng dưới có cái gì đó “soạt soạt soạt” ngóc đầu lên phía trước, mắt anh đỏ càng thêm đỏ.

Lục Sâm vội vàng thở gấp, ngây dại nhìn cô, “Tiểu Thất anh có thể chứ?”

Anh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa rồi, ánh mắt đăm đăm nhìn Tiểu Thất trưng cầu ý kiến.

Tiểu Thất sau màn hôn mãnh liệt kia, đầu óc lúc này có chút quay cuồng, khi nghe thấy tiếng của Lục Sâm, cô chỉ lằng lặng gật đầu giống như là bản năng, còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy tiếng thở của Lục Sâm rất gấp gáp.

“Lục, Lục Sâm... em em lo lắng!”

“Đừng lo, anh sẽ thật nhẹ nhàng!”

Tiểu Thất thật sự là rất lo lắng đấy, thậm chí còn muốn dừng lại, thế nhưng cô ngẩng đầu lên thấy nét mặt bình tĩnh của Lục Sâm, trong nội tâm nhanh chóng ổn định lại. Tất cả mọi thứ cô đều đã dâng hiến cho người đàn ông này, thì còn cái gì để sợ hãi đây.

Tiểu Thất buông lỏng thân thể, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Quần áo trên người cô dần dần từng cái đều đã bị cởi ra.

Khăn tắm trên người Lục Sâm đã sớm rơi ra từ lúc nào, thân thể anh dán sát vào thân thể của cô giống như là bén lửa vậy, nóng đến bỏng người.

Lục Sâm sợ làm cô đau, nên cẩn thận từng chút một.

“A... Lục Sâm...”

“Đừng vội!” Lục Sâm nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của cô, từ cánh tay mảnh khảnh đến bờ vai trần trơn bóng, làm cho trên người cô nổi da gà, “Lục Sâm, Lục sâm...”

“Vào rồi!”

Lục Sâm đem chăn quấn lấy thân thể của hai người vào, Tiểu Thất kinh ngạc thốt lên, cô tuy có chút đau đơn nhưng tiếng kêu như bị nuốt lại vậy, trong chăn loáng thoáng nghe rõ tiếng Lục Sâm thở gấp, sau đó là cái cảm giác tê dại khiến Tiểu Thất bật ra những tiếng rên rỉ kiều mị.

Chiếc giường lớn không ngừng rung lên!

Ánh mặt trời chiếu càng lúc càng sáng, ngoài cửa sổ ánh sáng cũng chiếu vào từng chút! Trên giường lúc này hai người vẫn chưa chịu dừng lại, hoàn toàn bị bao phủ trong triền miên.

Nó kéo dài tới vài giờ mới chấm dứt.

Vừa chấm dứt, Tiểu Thất co rúm người nằm trên giường.

Thân thể Tiểu Thất lúc này rất mệt mỏi, trái lại tinh thần của Lục Sâm lại vô cùng sảng khoái, mang theo một cái cảm giác như đã được thỏa mãn.

“Tiểu Thất?”

Ánh mắt ai oán của Tiểu Thất lặng lẽ nhìn Lục Sâm, cô lấy chăn trùm kín đâu.

Lục Sâm buồn cười, kéo chăn của cô ra nói, “làm sao thế?”

“Anh xấu lắm!” giọng nói của Tiểu Thất mang chút buồn buồn, “em đã bảo dừng lại rồi, anh lại còn... trên người em giờ đau muốn chết!”

Lục Sâm áy náy nhìn Tiểu Thất.

Đây là lần đầu tiên của Tiểu Thất, ban đầu anh nghĩ nhẹ nhành một chút thôi, nhưng mà... khi tiếp xúc với thân thể cô, liền như ma nhập vậy, nên không thể nào kiểm soát được hành động của mình.

“Đau lắm không?”

“Anh nói xem!”

Lục Sâm cũng vừa tắm xong, anh ngồi một bên trên giường, để cho Tiểu Thất gối đầu lên đùi anh, “nói cho anh biết, em đau ở đâu?”

“Toàn thân đều đau!”

Tiểu Thất tu tu khóc, nấc nghẹn trên đùi Lục Sâm, trên bờ vai cô vẫn còn vết dấu răng, mà lúc nãy anh hôn cô bây giờ vẫn chưa phai! Cô toàn thân đau rát, nhất là ở phía dưới... đau, hai cái đùi thì tê cứng lại.

“Hay em đi tắm đi, lát nữa quay lại thì mắng anh!

“Được! anh ở đó đợi em!”

Trước đó thì, mồ hôi của hai người hòa quyện vào nhau, đến bây giờ thì có chút sền sệt khó chịu.

Lục Sâm giúp Tiểu Thất lấy khăn tắm, hiện tại cô như đang khỏa thân trước mặt anh, Tiểu Thất đỏ mặt nói, “anh quay đi chỗ khác.”

“Uh!”

Lục Sâm quay đi chỗ khác không nhìn cô.

Anh với Tiểu Thất bây giờ là, bảo cái gì nghe cái đó, có bảo anh đi hái sao trên trời thì anh cũng chỉ gật đầu đồng ý.

Tiểu Thất trùm khăn tắm lên người.

Trên giường lúc này có một vết máu màu đỏ tươi tựa như một đóa hồng nở rộ, Tiểu Thất vừa thấy cảnh đó gương mặt ngượng ngùng ửng đỏ.

“Lục Sâm...”

“Hả?” Lục Sâm quay đầu lại.

Nét mặt Tiểu Thất có vẻ không được tự nhiên, đau đầu nhìn lên giường nói, “vụ này tính sao bây giờ, nhân viên khách sạn không phải nhìn cái là biết chúng ta làm cái gì sao? như thế có vẻ không tốt lắm.”

“Yên tâm, em đi tắm đi, tắm xong anh đảm bảo như không có chuyện gì.”

“Thật không?”

“Anh đảm bảo!”

Tiểu Thất bán tín bán nghi, hai chận vừa chạm đất liên không có một tý sức lực, thiếu chút nữa là ngã xuống, Lục Sâm ở bên cạnh càng hoảng sợ, nhanh chóng đỡ lấy cô, “em không sao chứ?”

Làm sao có thể không sao được!

Tiểu Thất khóc không ra nước mắt, hai cái đùi rất nhức mỏi, cảm giác như không phải chân của mình.

Cô tức giận nhìn Lục Sâm, “đều là tại anh đấy!”

Không một chút nào thương tiếc cô.

“Đúng, đúng, đúng, đều là tại anh.” Lục Sâm vội vàng nhận sai, “em muốn anh đỡ em vào phòng tắm không?”

“Không cần!”

Trong phòng tằm, Tiểu Thất vịn tay vào bờ tưởng thở dài, đợi cô tắm xong ra ngoài, trên mặt giường lớn, ga giường cùng vỏ chăn tất cả hình như đã được thay thành đồ mới, Tiểu Thất lấy tay xoa xoa ga giường phát hiện có một lỗ thủng lớn, vội vàng hỏi.

“Là... anh đem nó cắt đi?”

“Uhm!”

Tiểu Thất không muốn cho người khác chứng kiến vết máu này, Lục Sâm cũng như thế.

“Mảnh vải nhuộm máu kia đâu?”

Lục Sâm lấy trong túi áo ra, lắc lắc trước mặt Tiểu Thất, “ở đây!”

Tiểu Thất giật mình, mặt đỏ lên, chạy tới bên Lục Sâm hòng đoạt lại mảnh vải kia, “Lục Sâm anh là đồ tồi, anh còn đem nó để trong túi áo, chẳng lẽ anh muốn giữ nó!”

“Em đoán đúng rồi!” Lục Sâm nhanh chóng nhét mảnh vải vào trong túi áo, Tiểu Thất trừng mắt nhìn anh, anh tiến tới ôm cô vào lòng, “đây là em vì anh mà chảy máu, Tiểu Thất anh sẽ giữ nó, để về sau tự nói với mình, sẽ không bao giờ để em rơi lệ nữa.”

Vâng...

Thật cảm động!

Tiểu Thất mềm lòng rồi, không còn cùng Lục Sâm tranh giành tấm vải kia nữa.

“Hiện giờ, có muốn về nhà không?”

“Không muốn!” Tiểu Thất ngáp một cái, “buồn ngủ!”

Cô như thế này mà về nhà, rõ ràng là nói cho mọi người biết có chuyện gì xảy ra sao!

Tiểu Thất nằm trên giường, lấy điện thoại ở trên đầu giường ra xem, nhìn một chút cô kinh ngạc nói, “trời đất! bây giờ không phải sắp đến trưa rồi sao, vậy mà không ai gọi điện thoại cho em!”

Nếu bình thường, cả đêm cô không về, điện thoại sớm đã bị gọi tới hỏng rồi!

Daddy mami có lẽ vẫn còn ở bệnh viện, căn bản không biết cô một đêm không về nhà.

Ông anh kia của cô, vì sao lại không gọi?

Hay là do cô cùng Lục Sâm ở chung một chỗ, nên ông anh kia của cô yên tâm.

Tiểu Thất lắc đầu, ném điện thoại qua một bên, “haha không gọi điện, thì có thể tiêu diệu tự tại thêm một lát nữa vậy!” Tiểu Thất nằm ở trên gối, ngoắc ngoắc tay gọi Lục Sâm, “qua đây nằm cạnh em, có việc muốn hỏi anh.”

Lục Sâm ngoan ngoãn nằm xuống bên Tiểu Thất, rất tự nhiên ôm lấy cổ Tiểu Thất, để cô gối đầu lên cánh tay anh.

“Có chuyện gì thế?”

“Anh nói, trước kia không có bạn gái?”

“Không có, sao vậy?”

“Vậy tại sao... chuyện kia anh thành thạo như vậy?” Tiểu Thất gãi gãi đầu nhìn Lục Sâm, mặt ngại ngùng nói, “em xem trong sách có nói, nếu là xử nam thì phản ứng không phải như thế!”

Lục Sâm hơi sững sờ, ánh mắt vui vẻ nhìn cô, “thế trong sách nói xử nam phản ứng ra sao?”

Tiểu Thất đỏ mặt cúi đầu nói.

“Trên sách nói rõ... dù sao... cũng không phải như anh!”

Trên sách có nói rõ nếu là xử nam chưa chạm qua người phụ nữ nào, lần đầu tiên sẽ rất nhanh, thậm chí vào một cái là ra liền...

Thế nhưng!

Thế nhưng Lục Sâm... anh như vậy mà tận mấy tiếng đồng hồ.

“Lục Sâm, có phải anh không phải là xử nam?”

Lục Sâm cau mày, loại vấn đề này không thể để hiểu lầm được, lấy tay thề nói, “tuyệt đối anh là xử nam! là xử nam một trăm phần trăm!”

Tiểu Thất thở phào.

Nếu như Lục Sâm không phải là xử nam, cô cũng không quan tâm, dù sao tuổi của anh cũng không nhỏ, chuyện này cũng là bình thường, chỉ cần anh ý yêu thương mình là đủ, bất quá phụ nữ thường có tính hẹp hòi, khi đã biết người đàn ông của mình hoàn toàn thuộc về mình, thì đương nhiên sẽ vui vẻ hơn rồi!

Tiểu Thất mặt mày hớn hở.

Đúng, xém nữa thì quên mất, “vậy sao anh thuần thục vậy!”

Anh bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thất nói, “Tiểu Thất, anh là con trai, thế nên xem qua cái kia cũng là bình thường... hiểu lý thuyết thì thực hành cũng hiểu!”

Tiểu Thất gật gù hiểu ra vấn đề.

À hóa ra là vậy, trách không được!

Ý!

Hình như không đúng!

Cô cũng xem qua không ít loại sách như thế, tự nhận rằng lý thuyết cũng nắm chắc, trên thức tế không phải có nhiều thứ không hiểu sao, “anh chỉ nắm chắc lý thuyết mà thành thạo như vậy?”

Thành thạo giống như đã làm qua rất nhiều lần vậy.

Lục Sâm kiên nhẫn trả lời vấn đề của Tiểu Thất “Tiểu Thất, cái này là bản năng của đàn ông!”

Nói xong, nhìn Tiểu Thất bằng ánh mắt nóng bỏng.

Tiểu Thất cuống quít nằm lên giường, lấy chăn quấn lên người mình, lắp ba lắp bắp nói, “Lục, Lục Sâm... anh không được làm bừa ah, hiện tại toàn thân em còn đau, chân em giờ đứng còn không vững, về nhà để cho anh trai em trông thấy, cả hai ta liền xong đời!”

Lục Sâm vội vàng thu tầm mặt lại.

Anh thở dài cười khổ!

Tiểu Thất nhất định là do ông trời phái đến, chuyên dùng để chỉnh đốn anh đây, trước đây anh không bao giờ nghĩ qua, bất chợt có một cô gái xuất hiện, bất kỳ một hành động nào, một biểu cảm nào, đều có thể tác động tới cảm xúc của anh.

Cuối cùng vì lo cho Tiểu Thất, anh vội vàng buông cô ra, “không phải em nói là rất mệt sao, mau nghỉ sớm đi”!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.