Mạc Tiểu Đào há hốc miệng: “Vì sao cô không học đại học vậy?”
Võ Vạn Kỳ hơi xấu hổ, trả lời.
“Thật ra tôi có thi lên đại học, nhưng tôi không đóng nổi học phí. Khi tôi còn nhỏ thì ba mẹ đã ly hôn, mẹ tôi tái hôn dẫn theo tôi, điều kiện của nhà ba dượng tôi không tốt lắm. Trong nhà còn có một người anh, sau khi cho người anh này đi học đại học, nhà chúng tôi không thể nuôi thêm một sinh viên đại học nữa. Mà chuyên ngành của tôi lại là thể dục, anh trai tôi sĩ diện nên không muốn tôi vay tiền đi học. Sau đó tôi thấy mẹ tôi khó khăn như vậy, đã chủ động nói không lên đại học nữa, tôi ra ngoài làm việc. Thật ra cũng không có gì, lên đại học, tôi vẫn ra ngoài làm huấn luyện viên. Vậy chi bằng ra ngoài làm việc kiếm tiền sớm mấy năm, như vậy cuộc sống của mẹ tôi cũng tốt hơn.”
“Vậy ba cô thì sao?” Mạc Tiểu Đào không nhịn được hỏi: “Ông ấy không quan tâm cô nữa sao?”
“Thật ra ông ấy muốn quan tâm nhưng lại không có khả năng. Ông ấy cũng đã cưới vợ hai, người vợ này rất ghê gớm. Bà ấy giữ thẻ lương của ông ấy, nên ông ấy cũng không có tiền. Hơn nữa, sau khi cưới vợ hai, ông ấy có hai đứa con song sinh. Vì vậy ông ấy cũng không thể giúp được gì.” Cho dù Võ Vạn Kỳ đang kể về bất hạnh của mình, nhưng trên mặt cô lại không hề oán hận, cô kể một cách bình bình thản như thể đang kể chuyện của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746224/chuong-1632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.