Dương Lâm cũng không biết mình đang hưng phấn cái gì, xúc động cái gì, miễn là nghe được tiếng của Trình Thiên Cát, là sẽ xúc động.
Dương Lâm để chân không chạy đến cửa, mới phát hiện ra mình đã quá vội vã, đến nỗi quên cả mang giày, sau đó cô ta lại chạy trở về mang lại đôi giày và chuẩn bị đi ra.
Nhưng khi các ngón tay vừa mới chạm vào cán cửa, thì lại rút trở về.
Cô ấy vội vã ra ngoài gặp anh ấy như vậy để làm gì chứ?
Đôi mắt Dương Lâm nhắm lại, và bỗng nhiên quay người lại, cả người dựa vào cửa, cuối đầu xuống, cố sức dồn nén hết tất cả những xúc động vào trong đáy lòng.
Mẹ nói rất đúng. Mình không có xứng.
Bất luận anh ta là Trình Thiên Cát hay là An Tử Tuyên, mình cũng không có xứng.
Một người có thể với đại công tử Phùng gia cùng nhau xây dựng nên một đảo nhỏ, thì sao lại là đối tượng mà mình có thể trèo cao được?
Cho dù anh ta là Trình Thiên Cát, thì bản thân mình vẫn không xứng.
Thôi vậy.
Cứ như vậy, mà bỏ cuộc thôi.
Trong lúc này, bên ngoài cửa vang lên một hồi tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, ngay sau đó chính là giọng nói của Trình Thiên Cát phát ra: “Dương Lâm, anh có chuyện muốn nói với em, em có tiện ra ngoài một chút không?”
Dương Lâm liền mở mắt ra, đang do dự không biết có nên giả vờ ngủ không, thì lại nghe được tiếng của Trình Thiên Cát tiếp tục nói: “Anh biết em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746204/chuong-1612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.