Phùng Mạn Luận cười nhẹ: “Chỉ là bọn côn đồ tép riu thôi mà. Cô hình như quả thực không biết thế giới này rộng lớn bao nhiêu. Yên tâm đi, bọn côn đồ tép riu đó, đối với Phùng Mạn Luân mà nói, không cần đụng đến một ngón tay cũng có thể dễ dàng xử lý. Về phần bọn tôi...”
Phùng Mạn Luân đừng cạnh cửa sổ, giơ tay mở cửa sổ ra, ngoài cửa là một vùng cây ăn quả giống mới, đang rậm rạp xanh tươi.
“Tôi là Phùng Mạn Luân của Phùng gia ở tỉnh Nghệ An.” Phùng Mạn Luân chậm rãi nói, giống như đang hồi tưởng lại cái gì đó.
Nghĩ lại năm ấy, người con gái đó cũng hỏi hắn như thế.
Cô hỏi: anh là ai? Sao anh lại ở đây?
Năm đó, vẻ mặt cô cũng mơ màng và bất an như thế.
Năm đó, cô cũng trẻ như thế.
Năm đó, cô cũng tràn ngập hiếu kỳ như thế.
Nháy mắt đã qua nhiều năm như vậy, cô đã là mẹ của nhiều đứa trẻ như thế rồi.
Còn mình, hình như không thể quay lại quá khứ được nữa.
Mọi thứ đều không còn dáng vẻ trước đây nữa rồi.
Nếu năm đó, bản thân không lợi dụng cô, không lừa gạt cô, vậy kết cục có phải sẽ khác đi không?
Cô ấy có phải sẽ có chút thích mình hay không?
A, thật là buồn cười.
Đã từng là một công tử vô tâm, hiện tại vì cô ấy mà trở nên có trái tim, nhưng cũng vì có trái tim rồi mà lại lần nữa mất đi trái tim đó.
Chắc đây là số mệnh.
Công tử vô tâm, có được rồi lại đánh mất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746203/chuong-1611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.