Có phải Châu Chiêu không được lòng người?
Cho nên tất cả học sinh trong trường đều muốn cậu ta bị chê cười?
Châu Chiêu cũng hiểu được điều này. Ánh mắt cậu ta nhìn bọn họ đầy hung ác, đôi mắt ấy giống như phun ra lửa, hận không thể ăn bọn họ vậy.
Thẩm Mạch không nhìn thấy ánh mắt của Châu Chiêu, thấy cậu ta bị người ấn xuống đất, cánh tay còn bị tháo trật khớp, cô lập tức nói: “Thôi quên đi, thả cậu ta ra! Cậu ta cũng chưa có đụng tới bọn tớ.”
Hai vệ sĩ nghe thấy lời Thẩm Mạch nói thì lập tức thả Châu Chiêu ra.
Châu Chiêu từ từ bò dậy, lắc cánh tay và quay đầu nhìn Thẩm Mạch.
“Các người rốt cuộc là ai?” Tất cả kiêu ngạo ban nãy của Châu Chiêu đã không còn, vẻ mặt cậu ta bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Thẩm Mạch trề môi nói: “Ngay cả chúng tôi là ai, cậu cũng không biết mà lại dám ngáng chân à? Ai cho cậu sự can đảm đó vậy? Ba mẹ cậu dạy cậu như vậy sao?”
Châu Chiêu vẫn bình tĩnh nhìn Thẩm Mạch, ánh mắt thoáng di chuyển, nhưng không trả lời.
Phạm Đậu Đậu nói với các học sinh đang vây quanh: “Được rồi, tất cả giải tán đi! Đừng đứng ở đây nữa! Tất cả đi đi!”
Đám vệ sĩ lập tức xua những người xung quanh.
Hiện trường chỉ còn lại có mấy người bọn họ.
Thẩm Viễn lại ngạo nghễ nhìn Châu Chiêu, nói: “Thế nào? Cậu không phục à? Không phục thì cậu có thể xông lên thêm lần nữa!”
Thẩm Viễn nói xong, trong mắt lóe lên sự khát máu.
Thẩm Viễn lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/746061/chuong-1469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.