Tiểu Cát cười cười, ngồi trước mặt Thẩm Hà, đưa cho Thẩm Hà một lon coca: “Chỗ chị không có thứ gì tốt, chị thường uống cái này, nếu em uống không quen thì thôi vậy.”
Thẩm Hà nhận lấy bằng một tay, cô cười híp mắt nói: “Em thích uống mà, cảm ơn chị.”
Tiểu Cát chớp mắt với vẻ xinh đẹp: “Em tìm chị có việc gì vậy?”
“Em muốn nói chuyện với chị.” Thẩm Hà uống một ngụm coca và nói: “Em rất tò mò về chị.”
“Chị cũng không phải nhân vật lớn gì, tại sao em lại có hứng thú với chị?” Tiểu Cát cúi đầu hỏi.
“Bởi vì chị là người anh Tiểu Nhiên bảo vệ.” Thẩm Hà cười hì hì trả lời: “Vậy nên em mới muốn nghe câu chuyện của chị. Có được không?”
Tiểu Cát gật đầu: “Vốn dĩ cũng không có gì không thể nói. Các cậu ấy đều biết cả.”
Thẩm Hà gật đầu.
“Năm 4 tuổi chị đã bị người ta bán đi. Chị chỉ nhớ mang máng mẹ biết tiếng Đức và tiếng Anh, bố biết tiếng Hi Lạp cổ. Hình như công việc của mẹ rất bận rộn, cả bố cũng thế. Chị bị bảo mẫu bán. Sau này, chị chuyển đi rất nhiều nơi, chị cũng không nhớ nhà chị ở quốc gia nào ở khu vực nào nữa. Đợi chị có thể hoàn toàn nhớ được rõ ràng thì chị đã ở trong nước rồi. Ở đó chị chuyển đến sống ở khu đèn đỏ, nhặt rác của người khác và làm chân sai vặt cho người ta để kiếm ít tiền sinh hoạt.”
“Ban đầu, họ nhìn thấy chị ngoan ngoãn nên cũng cho chị chút cơm thừa canh cạnh, vì thế chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745731/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.