“Tiểu Hà, sinh nhật vui vẻ.” Vu Tiểu Uyển cũng góp vui chung.
Vu Tiểu Uyển đem một chiếc hộp tự gói đưa cho Thẩm Hà: “Không cần biết thích hay không đều không được từ chối.”
Thẩm Hà liền nhận lấy, mở ra xem, món quà này thực sự rất tinh tế.
Là những bức ảnh mà Vu Tiểu Uyển cùng với cô ấy chụp với nhau mười mấy năm nay, làm thành một album.
Album ảnh được khâu bằng da cừu.
Mỗi tấm ảnh trên đó, đều dùng dây kim tuyến quấn quanh góc.
Vừa nhìn là biết rất có lòng.
Thẩm Hà xem xong cuốn album này, thấy được những tấm ảnh mà suốt chặng đường mình cùng Vu Tiểu Uyển đi với nhau, xúc động thiếu chút rơi cả nước mắt.
Thẩm Hà liền ôm lấy Vu Tiểu Uyển, giọng nói đều có chút nghẹn ngào: “Tiểu Uyển, nhiều ảnh như vậy, cậu đều giữ cả sao?”
“Ừm.” Vu Tiểu Uyển khẽ vỗ lưng Thẩm Hà, cho cô ấy sự ấm áp: “Mỗi thời khắc, đều ở ghi lại trong lòng chưa từng quên!”
“Tớ thật sự rất thích món quà này. Thật đó, Tiểu Uyển, cám ơn cậu đã giữ lại ký ức đẹp nhiều năm nay của chúng ta.” Thẩm Hà buông Vu Tiểu Uyển ra, lần nữa mở ra album ảnh, hai người từ lúc còn rất nhỏ, cùng đến lớp, cùng nắm tay nhau chơi trò chơi, cùng nhau làm thủ công, cùng nhau đi dã ngoại, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau ngủ v.v. mỗi thời khắc đều đẹp đến thế.
Thẩm Hà ôm lấy Vu Tiểu Uyển vừa khóc lại vừa cười, mới chợt nhớ những quà khác.
Tiếng chuông lên lớp đã vang lên.
Thẩm Hà không kịp xé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745711/chuong-1119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.