Thấy Tư Y Cẩm, ánh mắt của Thẩm Tứ sáng lên, hắn nói: “Cô sao thế? Sao hôm nay lại là lạ thế?”
“Tôi...” Tư Y Cẩm định nói rồi lại thôi.
Đúng thế, cô bị làm sao thế này?
Trước đây có thế này đâu!
Có phải nghe thấy Mai Linh nói như vậy nên tâm trạng cô mới trở nên rối bời không.
Nhưng mà, sao tâm trạng lại rối bời chứ?
Rõ ràng là không liên quan gì mà!
Thẩm Tứ bỗng nhiên giơ tay về phía Tư Y Cẩm, cô vừa định di chuyển thì Thẩm Tứ lập tức nói: “Đừng cử động.”
Tư Y Cẩm lập tức đứng yên, Thẩm Tứ giơ tay lấy gạt sợi tóc bên khóe môi giúp cô: “Tóc vương vào miệng rồi này.”
Gương mặt của Tư Y Cẩm hơi ửng đỏ.
Lúc này, Tư Y Cẩm cũng phản ứng lại, hình như Thẩm Tứ đối xử rất tốt với cô.
Không phải là kiểu tốt đối với một người bạn bình thường mà là kiểu cực kỳ để ý và quan tâm.
Mà kiểu tốt này, nếu không phải tình thân thì sẽ là tình yêu.
Thẩm Tứ đối xử tốt với Thẩm Thất như vậy vì Thẩm Thất là em gái của hắn.
Còn cô, cô không phải là người thân của hắn.
Sau khi Thẩm Tứ ăn xong, Tư Y Cẩm trốn về công ty như thể chạy lạc vào rừng hoang đồng vắng.
Vừa vào đến phòng làm việc, Tư Y Cẩm bắt đầu ngây người.
Bắt đầu từ khi nào?
Cô hoàn toàn không hề hay biết.
Năm năm kể từ khi chấm dứt với Mai Tùng Lâm, cô đã thề, cả đời này cô sẽ không lấy chồng nữa. Cô sẽ nuôi dạy Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745569/chuong-977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.