Tư Y Cẩm tiếp tục nói: “Chuyện của người lớn chúng tôi, cháu cũng đừng xen vào. Nói tóm lại, chuyện mà cháu lo lắng, sẽ không xảy ra đâu.”
“Nhưng đã xảy ra rồi.” Vành mắt Mai Linh lại đỏ lên, nước mắt sắp trào ra: “Cô biết không? Vì cô mà anh ấy...”
Mai Linh nói đến đây thì vội vàng nghiêng đầu, nước mắt rơi lã chã.
Cô cắn môi, kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng không thể điều khiển được nó.
Tư Y Cẩm càng cảm thấy tò mò hơn.
Cô bé này sao vậy?
“Anh Thẩm Tứ thích cô, nếu cô đã không có hứng thú với anh ấy, vậy thì đừng cho anh ấy hy vọng!” Mai Linh lấy hết can đảm, cuối cùng nói ra: “Tư Y Cẩm, cô là người phụ nữ thông minh, cô biết nên làm gì mà.”
Tư Y Cẩm sững sờ, vẻ mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Khoan đã, bất kể tôi và Thẩm Tứ tiên sinh có quan hệ gì thì có liên quan đến cháu chứ? Sao cháu lại muốn can thiệp vào chuyện của tôi?”
“Bởi vì tôi thích anh ấy!” Mai Linh hơi cao giọng, kích động mà kêu lên: “Cho nên, tôi không muốn nhìn thấy có người đùa giỡn tình cảm của anh ấy!”
Tư Y Cẩm nhìn trân trân vào Mai Linh, nói: “Tôi nhớ, năm nay cháu mới mười tám tuổi!”
“Đúng! Thế thì sao chứ?” Mai Linh hỏi lại: “Chẳng lẽ chỉ vì tôi mười tám tuổi mà tôi không có quyền theo đuổi tình yêu sao?”
“Không phải, tôi không có ý này. Ý tôi là, Thẩm Tứ tiên sinh có quan hệ bạn bè với ba cháu, mà cháu vẫn luôn gọi cậu ấy là chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745568/chuong-976.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.