“Chuyện có thể khiến em chạy tới đây tìm anh, chính là chuyện khiến em đau đầu hoặc không giải quyết được. Nói đi, có chuyện gì?” Thẩm Tam quả nhiên là người thông minh, vừa nhìn là biết được mấu chốt: “Bây giờ anh cả đang bận chăm sóc chị dâu, anh hai còn ở trong quân doanh, em có thể tới tìm anh, anh ba rất vui!”
Thẩm Thất hơi lúng túng mỉm cười, nói: “Chuyện này có chút liên quan tới anh.”
Thẩm Tam gật đầu.
“Có người nhìn trúng anh rồi.” Thẩm Thất nghiêm túc nói.
Thẩm Tam đang chỉnh lại quần áo bỗng dừng lại, sau đó cúi đầu nhìn Thẩm Thất, nghiêm túc nói: “Người này thật có mắt nhìn!”
“Hì hì!” Thẩm Thất không nhịn được, chợt mỉm cười: “Anh ba, đừng đùa nữa!”
Thẩm Lục cũng cười haha nói: “Anh thật sự cảm thấy, có thể nhìn trúng anh khẳng định là rất có mắt nhìn!”
“Vậy cũng cần một người bình thường nhìn trúng mới được à? Người nhìn trúng anh, không ai khác, chính là em gái của chị dâu!” Thẩm Thất phiền não nói.
“Vậy thì thôi, anh không ăn cỏ ven đường.” Thẩm Tam lập tức trả lời: “Đúng rồi, cô ấy bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay hai mươi tuổi.” Thẩm Thất cố nín cười nói.
Thẩm Tam lắc đầu: “Vậy thì càng không được rồi! Anh lớn hơn cô ấy mười lăm tuổi đấy! Khác biệt quá lớn.”
Thẩm Thất khúc khích cười, nói: “Em cũng nghĩ như vậy. Lúc đầu em xung phong đảm nhiệm muốn thay anh từ chối, kết quả phát hiện, cấp bậc em hình như không đủ, cho nên, suy đi nghĩ lại, vẫn là đẩy cái nồi này cho anh vậy!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745431/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.