Triệu Văn Văn cười nói: “Được rồi, mọi người đừng đứng nói chuyện như thế. Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, không ăn sẽ nguội mất.”
Triệu Văn Văn nói xong liền quay đầu lại nhìn Thẩm Thất: "Tiểu Thất, thật sự ngại quá, làm phiền mấy người rồi.”
Những người khác đều cười tủm tỉm, trả lời: “Đâu có, đâu có, chúng tôi cũng chỉ là có chút hiếu kỳ với nhà họ Phùng, muốn nhân cơ hội này để ăn chực vài ngày.”
Phùng Mạn Luân cười khéo: “Các vị muốn ở lại đây bao lâu thì cứ tự nhiên. Ba mẹ tôi cùng ông nội đều ở vườn sau, chúng ta ở phía trước có ầm ĩ như thế nào, cũng sẽ không quấy rầy đến bọn họ đâu.”
Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi, Phạm Thành, Phạm Ly dùng ánh mắt sâu xa nhìn Phùng Mạn Luân một cái.
Các vị trưởng bối nhà họ Phùng giống như bị giam lỏng, chuyện này, chắc đã không còn là bí mật.
Chỉ là, nghe thấy là một chuyện, chính mắt nhìn lại là chuyện khác.
Mà bộ dạng của Phùng Mạn Luân, hình như hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện này.
Không có điểm gì muốn che dấu.
Hắn đã càng ngày càng thích ứng với thân phận và địa vị của mình, hắn không hề che dấu dã tâm của mình như trước nữa, hắn đã dần dần duỗi thân, nhe răng nanh ra rồi.
Cho dù là đối mặt với Hạ Nhật Ninh bọn họ, hắn cũng không còn ngụy trang thuộc tính của mình nữa.
Hắn vốn dĩ là con báo săn mồi chứ không phải con mèo nuôi.
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhíu lại: “Thế thì tốt quá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745135/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.