Thẩm Thất lại trợn tròn mắt: "Cái gì? Như vậy cũng được á? Anh ta không sợ các du khách sẽ quấy rầy giấc ngủ của tổ tiên sao?".
"Ngốc ạ! Tất nhiên phải cách ra ra rồi!". Hạ Nhật Ninh nói: "Hơn nữa chỗ mộ phần ở địa thế dốc đứng, mộ địa thì chỉ là làm cho có. Nói trắng ra, vẫn phải thêm yếu tố núi non và phong cảnh vào".
Thẩm Thất không đồng ý: "Việc này để anh ta đi phản ánh với lãnh đạo thành phố là được mà! Sao phải phí sức như vậy?".
"Em nghĩ là đám lãnh đạo cấp cao đó sẽ nghe lời một trưởng trấn, tùy tiện sử dụng công quỹ, tu sửa một dự án có lẽ sẽ không kiếm được tiền sao?". Hạ Nhật Ninh cười: "Trừ phi người Mạc gia trấn có thể kéo đủ vốn trước, thì bên trên mới xem xét cho. Hơn nữa chỉ là xem xét, còn đồng ý hay không thì khó nói".
Thẩm Thất nháy mắt liền tỉnh ngộ: "Em hiểu rồi! Mạc tộc trưởng vừa muốn tiền của nhà họ Hạ, vừa muốn thế lực nhà họ Hạ! Thật gian trá!".
"Cuối cùng em cũng hiểu ra rồi". Hạ Nhật Ninh cười khẽ: "Anh ở lại chính là vì muốn qua lại với đám quan chức kia. Chuyện này chỉ có anh ra mặt mới có hiệu quả".
"Em hiểu rồi". Thẩm Thất gật đầu: "Cáo mượn oai hùm chứ gì".
Hạ Nhật Ninh cười đáp: "Cũng có thể nói như vậy. Nếu anh không đích thân ra mặt, rất có thể đối phương sẽ qua loa có lệ".
Thẩm Thất cố ý ghé sát vào Hạ Nhật Ninh, tinh nghịch nói: "Em cũng mượn anh giương oai tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745099/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.