Triển Bác từng bước một đi tới, lúc đi tới trước giường bệnh, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt của cha mẹ mình, khóc không thành tiếng: "Cha mẹ, thực xin lỗi, con đã về trễ rồi!"
Lưu Nghĩa kéo lấy tay của Thẩm Thất, thấp giọng hỏi: "Hắn đúng là Triển Bác sao?"
Thẩm Thất gật gật đầu.
"Vậy hắn chưa cùng cậu giải thích đã xảy ra chuyện gì trong bốn năm nay sao?" Lưu Nghĩa hỏi.
"Anh ấy đã nói rồi, thế nhưng là những lý do kia không thể đối với cha mẹ giải thích." Thẩm Thất than nhẹ một tiếng: "Lát nữa sẽ nói cho cậu biết sau."
Lưu Nghĩa có phần hiểu được chút rồi, gật đầu.
Bên kia, vẻ mặt của cha mẹ Triển Bác khiếp sợ nhìn lấy Triển Bác, biểu cảm của hai người quả thực là tuyệt vời đến mức như đã gặp ma vậy.
Mẹ của Triển Bác lập tức ngồi dậy, tay chỉ về hướng của Triển Bác, hồi lâu cũng không nói ra được một chữ.
Cha của Triển Bác cũng khiếp sợ ngay tại chỗ, há to miệng, một hồi lâu cũng không nói nên lời.
Triển Bác không chờ cha mẹ truy vấn, chủ động bắt đầu kể ra: "Cha mẹ, đều là con không tốt. Năm đó hai người phản đối con tham gia hoạt động nguy hiểm kia như thế, con nhưng không có nghe lời của các người đấy, khư khư cố chấp, liền cùng theo đoàn du lịch đi đến Nepal. Lần leo núi kia, là con cả đời cũng không muốn nhớ đến lúc bắt đầu. Lúc leo lên, có người trượt chân ngã xuống, con đưa tay đi kéo lấy hắn! Vừa đúng lúc đó, dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745059/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.