Thẩm Thất lúc này mới buông lỏng tay ra.
"Tiểu Thất, nghe được anh nói những cái này, em có chê anh bẩn không?" Ánh mắt sốt ruột của Triển Bác nhìn vào Thẩm Thất.
Thẩm Thất lắc đầu: "Không."
"Tốt, anh tin em. Anh đì về chính đốn một cái trước, rồi anh sẽ đến gặp bọn họ nữa!" Triển Bác lần nữa dùng sức ôm lấy Thẩm Thất một cái, nói: "Nếu có cơ hội, nếu như em không chê, nếu như e, còn cần anh, anh cũng sẽ không khiến em thất vọng nữa!"
Nói xong câu đó, Triển Bác quay đầu xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Triển Bác, Thẩm Thất nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cho đến giờ phút này, cô mới lấy lại được tinh thần.
Triển Bác đúng là đã trở về rồi.
Lần này là thật sự đã trở về rồi, không phải là ảo giác.
Thẩm Thất lấy hai tay dùng sức chà xát chà xát gương mặt, cảm thấy mọi thứ dường như đang nằm mơ.
Một việc tiếp một việc mà nối đuôi nhau xảy ra, mình lại không kịp có cảm xúc khác, thì đã chấp nhận sự thật này.
Tại sao mình lại bình tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ nói, ý nghĩ của mình đã thay đổi rồi?
Đúng vậy a, đã trải qua bốn năm rồi.
Tất cả mọi người cũng đã thay đổi.
Mình cũng không còn yếu ớt như bốn năm trước, trong thời gian bốn năm, trong lòng đã không còn như trước rồi.
Chỉ là, lần này trở về của Triển Bác, mình nên đối đãi người yêu đã từng của mình như thế nào đây?
Dù sao, mình cũng trở về không được rồi.
Mình đã cùng người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745058/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.