Trong nháy mắt, Thẩm Thất bị câu hỏi này chặn lại.
Cô cũng muốn hỏi vấn đề này.
Nếu một người đàn ông cái gì cũng có thể đáp ứng cho một người phụ nữ, thì người đàn ông đó thích người phụ nữ đó sao?
Có lẽ là thế?
Bởi vì không có đạo lý.
Thế giới này, không có chuyện vô duyên vô cớ mà đối tốt với người khác, cũng không có chuyện không oán không hận mà đối xử không tốt với ai.
Một người đối tốt với một người khác, tóm lại là có cảm tình.
Cũng như chính mình đối tốt với Lưu Nghĩa, là bởi vì cô ấy là chị em kết nghĩa của mình, là bạn của mình, là người nhà, là tri kỷ.
Bản thân mình sẽ không đối xử chân thành như thế với người con gái nào khác.
Có lẽ, đây là khác biệt.
Thẩm Thất thở dài một tiếng: “Có lẽ vậy. Nếu Triển Bác còn sống, tớ nghĩ, tớ sẽ không chấp nhận người con trai khác. Chỉ vì anh ấy đã mất, tớ mới buông bỏ quá khứ.”
Đúng vậy, trí nhớ của Thẩm Thất bị gián đoạn, chính là bắt đầu từ lúc Triển Bác gặp chuyện.
Lúc Thẩm Thất vừa mới tỉnh lại, một thời gian cô đã không thể chấp nhận được sự thật này.
Nhưng vì đứa trẻ trong bụng, cô đã gắng gượng lại.
Nhưng gắng gượng là một chuyện, về mặt tình cảm lại là chuyện khác.
Lưu Nghĩa nghe Thẩm Thất nói như vậy, liền lập tức xoay người lại ôm lấy Thẩm Thất: “Tiểu Thất, tớ nên làm gì bây giờ?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lần này Thẩm Thất thật sự lo sợ, vội vàng vỗ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745006/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.