"Các anh rất thân thiết với anh ấy nhỉ?". Thẩm Thất không nhịn được hỏi.
Trong những năm ở nước ngoài, Phùng Mạn Luân rất ít khi nói về chuyện trong nước với Thẩm Thất.
Hơn nữa cũng không biết nói từ đâu, chuyện hắn và Hạ Nhật Ninh quen biết nhau.
Vì vậy, hiện giờ Thẩm Thất cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Đâu chỉ thân thiết!". Bốn người đồng thành thở dài một hơi: "Quả thực là thân đến mức không thể thân hơn nữa".
Đúng sai ân oán năm đó, thực sự không thể nói rõ trong vài ba câu.
Chi tiết trong đó càng không thể nói rõ ràng.
Hạ Nhật Ninh nói: "Ừ. Coi như là mọi người chào hỏi nhau đi".
Văn Nhất Phi nói: "Bọn họ mà tới thì lại không chơi vui được rồi".
Phạm Thành Phạm Ly cười sâu xa, không nói gì.
Phùng Mạn Luân vẫn tương đối ổn.
Ít nhất hắn làm việc không đến nỗi quá đáng.
Còn Phùng Khả Hân.
Năm đó, cô chính là người bạt tai Thẩm Thất!
Lần này cô theo tới đây, vì mục đích gì thì không tiện nói.
Hai năm qua cô trưởng thành lên nhiều, không ương bướng phách lối như trước nữa, cũng sẽ không đuổi theo bước chân Hạ Nhật Ninh đi khắp nơi.
Nhưng cô sẽ dễ dàng buông tha sao?
Về chuyện này, dù sao mọi người cũng đều cảm thấy không khả quan cho lắm.
Ăn cơm xong, mọi người không về phòng nghỉ ngay, mà cùng nhau ra ngoài ban công, xếp thành một hàng, cùng ngắm bầu trời sao.
Tất cả ai nấy đều có tâm sự riêng, không có ai mở miệng nói chuyện.
Thực ra, như vậy cũng rất tốt.
Bạn bè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/745005/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.