Thẩm Thất khẽ cau mày, lật người lại tiếp tục ngủ.
Cô không dễ dì ngủ say, ai lại không biết điều như vậy chứ?
“Tiểu Thất, con đến rồi.” Tiếng nói của người lạ đó cứ vẳng vẳng bên tai Thẩm Thất: “Ta đợi con rất lâu rồi.”
Thẩm Thất từ từ mở mắt.
Mới đầu nhìn rất mơ hồ, sau đó dần trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng mà một giây sau Thẩm Thất giật mình, lập tức ngồi dậy!
“Cha!” Thẩm Thất kinh ngạc kêu lên, ý thức tiếp theo là bước xuống giường.
Nhưng mà Lâm Vũ Tường lại lập tức ngăn cản Thẩm Thất: “đừng lại đây. Cha chỉ muốn đến nói với con vài câu.”
Thẩm Thất nước mắt đã chảy xuống.
“Cha...” Thẩm Thất nghẹn ngào: “cha cuối cùng cha cũng tới thăm con!”
“Cha không thể bảo vệ con.” Lâm Vũ Tường vẫn giống như hồi còn trẻ, vừa đẹp trai vừa dịu dàng, giọng nói mang theo cưng chiều: “tiểu Thất là con gái ngoan của cha, cha rất hạnh phúc.”
Nước mắt càng lúc càng rơi nhiều.
Cắn nhẹ môi, cố không cho bản thân khóc thành tiếng.
“Có người đợi con lâu rồi, con nên đi gặp ông ấy.” Lâm Vũ Tường ngữ khí dịu dàng nói: “ông ấy nhờ ta chuyển lời với con, ông ấy ở trong cung điện đợi con.”
“Là ai vậy?” Thẩm Thất lau nước mắt hỏi: “Cha, Cha đang nói ai vậy?”
“Đến rồi con sẽ biết thôi. “hốc mắt Lâm Vũ Tường ngấn lệ: “tiểu Thất, con là đứa con tốt! Cha rất tự hào về con! Chăm sóc tốt cho mẹ con, và anh con.”
Tiểu Thất gật đầu.
“Cha phải đi rồi, con hãy sống tốt. Có người thay ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744826/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.