Chương trước
Chương sau
"Mặt khác, muốn công khai thông báo một tin tức. Trong bộ phận hội trường có người không có dựa theo quy định nộp lên các công cụ truyền tin như điện thoại, máy tính xách tay, đã trái với quy tắc thi đấu của chúng tôi, đặc biệt đối với vài tuyển thủ này đưa ra quyết định đuổi ra khỏi thi đấu. Xin những thí sinh khác cần phải tuân thủ quy tắc của cuộc thi, một khi phát hiện, toàn bộ đều bị giải quyết bằng cách hủy bỏ tư cách thi đấu." Ban tổ chức công bố xong tin tức này, mọi người ở phía dưới lập tức bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, đều không nói gì.
Thôi Nguyệt Lam chợt nhìn về phía Thẩm Thất, đột nhiên nghĩ ra một ý kiến hay.
Nếu như cô có thể hãm hại Thẩm Thất...
Ha ha ha ha.
Hội nghị tiến hành vô cùng nhanh, kết thức cũng rất nhanh.
Lúc Thẩm Thất đi trở về, phía trước hình như đang có người không ngừng kinh ngạc mà thán phục lấy cái gì.
Hửm? Đây là xảy ra chuyện gì rồi?
Sao nhiều người như vậy?
Lưu Nghĩa cũng tò mò nhìn sang: "Náo nhiệt như vậy? Chúng ta đi qua xem thử!"
Không chờ Thẩm Thất phản ứng lại, Lưu Nghĩa đã kéo Thẩm Thất đi qua.
Thẩm Thất vừa mới qua đó, liền nhìn thấy một đám người vây quanh một người mà phát cơn hoa si.
Định thần nhìn vào, Thẩm Thất xém chút nữa quay đầu xoay người rời đi!
Các người biết là ai không?
Hạ Nhật Ninh!
Hạ Nhật Ninh lại có thể mặc một bộ trang phục người hầu rượu trắng đen tương xứng, đứng ở trước quầy bar suất khí mà pha chế rượu.
Hắn vốn có trị số nhan sắc cao, dáng người chuẩn, mặc kệ quần áo gì đều có thể dễ dàng làm chủ.
Một bộ trang phục người hầu rượu, mặc ở trên người hắn, thì bị mặc ra một ảo giác cấm dục.
Mắt phượng hẹp dài theo dõi bình lắc ở trong tay, ngón tay thon dài như là làm ảo thuật, rượu ở trong bình lắc dưới đầu ngón tay của hắn, biến hóa ra sắc điệu cực kỳ rực rỡ.
Mọi người xung quanh không ngừng thét lên, kích động đến cả mặt đều đỏ bừng lên.
Thẩm Thất nhìn qua bên cạch, vừa vặn nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đi ra.
Đáy lòng của Thẩm Thất cười khổ một hồi.
Hắn là đến tìm Thôi Nguyệt Lam chăng?
Mình đã đủ mất mặt rồi, lần này đừng sáp đến trước, nếu không thì sẽ ở trước mặt nhiều người mà mất mặt đấy, rất khó coi đấy.
Thẩm Thất đưa tay một phát kéo lấy Lưu Nghĩa, quay người định rời khỏi.
Tầm nhìn của Hạ Nhật Ninh thoáng chốc đã rơi vào trên tay mà Thẩm Thất đang kéo Lưu Nghĩa.
Mắt phượng mạnh nhíu lại.
Một luồng sát khí trong nháy mắt hiện lên.
Những người vây xem kia, trong nháy mắt cảm thấy nhiệt độ ở xung quanh hình như chợt hạ được vài độ.
Ngón tay thon dài nắm lấy bình lắc dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn về phía Thẩm Thất, dịu dàng mở miệng nói: "Quý cô này, muốn uống một ly rượu đầu tiên mà tôi pha chế không?"
Mọi người xung quanh lập tức trợn to hai mắt.
Trời ạ, giọng nói này, êm tai đến lỗ tai muốn mang thai á!
Thẩm Thất ngừng lại bước chân, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
"Thẩm tiểu thư, không muốn tán thưởng sao?" Hạ Nhật Ninh tiếp tục không nhanh không chậm mà nói: "Một ly rượu này, là nghìn vàng cũng không mua được đấy."
Thẩm Thất chỉ có thể dừng bước, bởi vì phía trước có người ngăn lại đường đi của cô.
Tiểu Xuân một vẻ mặt cười gượng nhìn Thẩm Thất: "Nhị thiếu..."
"Ở bên ngoài vẫn là gọi tên của tôi đi, tiểu Xuân." Thẩm Thất bình tĩnh nhìn tiểu Xuân nói: "Xưng hô kia, đừng gọi nữa."
"Thẩm tiểu thư, chỉ là muốn mời cô thưởng thức một ly rượu." Tiểu Xuân vẫn cười gượng nói: "Có lẽ trong đó có cái gì hiểu lầm, chỉ cần giải thích rõ ràng là được rồi."
Hiểu lầm?
Ở đâu còn có cái gì hiểu lầm?
Hắn không phải cũng chính miệng thừa nhận rồi sao?
Nếu như hắn đã lựa chọn Thôi Nguyệt Lam, mình tác thành bọn họ là được rồi.
Hạ Nhật Ninh bưng ly rượu, thanh nhã đi đến, đứng ở trước mặt Thẩm Thất, đem ly rượu đưa cho Thẩm Thất.
Lưu Nghĩa đứng ở bên cạnh, nhìn bọn họ, kỳ dị cảm thấy hai người họ hài hòa như là một bức tranh, bất kỳ một người không liên quan gì, dường như cũng chỉ là tấm bối cảnh.
Khí chất của người đàn ông này quá mạnh rồi, đến nỗi cô một câu một chữ cũng nói không thành lời.
Lưu Nghĩa cảm thấy mình cũng rất đẹp trai, thế nhưng là đứng ở trước mặt người đàn ông này, chỉ số nhan sắc của mình trong nháy mắt bị biến thành mảnh vụn rồi.
Cái này được gọi là sự thua kém a.
Lưu Nghĩa trong khoảnh khắc Hạ Nhật Ninh đi tới, gần như theo bản năng mà lui về sau hai bước, cho hắn nhường ra chỗ.
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh đưa tới ly rượu, chất lỏng trong ly rượu là một màu lam xinh đẹp đến yêu dị.
Mắt phượng chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Thất.
Chỉ là một đêm không gặp, lại như là cách xa nhau rất lâu.
Ngày hôm qua bóng lưng mà cô ấy khóc rời đi, đã khắc sâu vào đáy lòng của Hạ Nhật Ninh, sao cũng xóa không đi, tiêu tan không đi.
Nhìn ánh mắt vì phòng bị hắn mà xa cách của Thẩm Thất, đáy lòng của Hạ Nhật Ninh đau xót, đau nhức đến mức ngón tay của hắn trong nháy mắt cầm chặt ly rượu.
"Tiểu Thất..." Hạ Nhật Ninh giống như nói mớ vậy, trong giọng nói lại mang theo một chút cầu khẩn và ủy khuất.
"Hạ tổng, thực xin lỗi, trong khoảng thời gian thi đấu, tôi không thể uống rượu. Cám ơn lòng tốt của anh, nhưng mà tôi không có phúc để hưởng thụ, xin đưa cho người nên đưa. Tạm biệt." Thẩm Thất khua lên dũng khí, ngẩng đầu nói xong những lời này, quay người kéo lấy tay của Lưu Nghĩa, bước nhanh rời khỏi.
Hạ Nhật Ninh đứng ngay tại chỗ, một vẻ mặt bị tổn thương.
Hắn liếc nhìn bóng lưng của Thẩm Thất, bóng lưng kia cùng ngày hôm qua hình như đang trùng điệp với nhau.
Tiểu Thất, xin lỗi...
Người ở xung quanh vây xem xem một màn như vậy, nhao nhao tỏ vẻ tim đã vỡ rồi.
Người đàn ông tinh nhã tuyệt luân như vậy, này là có lòng tàn nhẫn đến cỡ nào, mới có thể để cho hắn lộ ra biểu cảm bị tổn thương?
Chúng tôi đều tỏ ý không phục!
Buông ra mỹ nam kia, để cho chúng tôi đến!
Ngay vào lúc này, tiếng nói của Thôi Nguyệt Lam mang theo sự vui mừng đột nhiên vang lên: "Anh Nhật Ninh? Anh tại sao lại ở chỗ này? Anh pha chế rượu rồi? Anh là pha chế cho em sao? Em rất thích!"
Thôi Nguyệt Lam một phát cướp đi ly rượu ở trong tay của Hạ Nhật Ninh, một hơi uống hết!
Hạ Nhật Ninh còn chưa kịp giải thích, liền nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Thất cứng đờ, lập tức bước đi càng nhanh hơn!
Tiêu rồi, lúc này hiểu lầm càng sâu hơn.
Lưu Nghĩa chưa từng gặp qua Thẩm Thất thảm hại như vậy.
Thẩm Thất gần như là chạy trốn về phòng của mình, lập tức tựa ở trên vách tường, tinh thần của cả người đều mất rồi.
"Tiểu Thất, cậu không sao chứ?" Lưu Nghĩa quan tâm mà nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất lắc đầu, đáy mắt vô thần.
Bọn họ ở trước mặt của mình thể hiện tình cảm, thật sự là tốt sao?
Như vậy mà kích động mình, thật sự là tốt sao?
Mình đã chịu thua rồi, tại sao còn không chịu buông tha cho mình?
"Người đàn ông kia là ai a?" Lưu Nghĩa nhịn không được tám chuyện mà hỏi.
Cô cũng là phụ nữ a, tuy rằng giống đàn ông...
"Chồng... của tớ." Thẩm Thất cười khổ một tiếng: "Hoặc nói là, người đàn ống sắp trở thành người chồng trước."
"Cái gì!" Lưu Nghĩa thoáng chốc trợn to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin!
Fckkkkkkkkkkkkkkkkkk!
Người đàn ông yêu nghiệt như vậy!
Lại là chồng của tiểu Thất!
Không đúng a!
Người đàn ông này thoạt nhìn qua cũng là người bình thường a, hoàn toàn không phải cái loại não tàn nhược trí đồ gà mờ trong tưởng tượng!
Người đàn ông có thể có được khí chất cường đại như vậy, làm sao có thể ngu đến thích Thôi Nguyệt Lam cái loại người phụ nữ kia?
Hơn nữa ánh mắt của người đàn ông kia nhìn về phía tiểu Thất, rõ ràng là tràn đầy ý nghĩ yêu thương và lòng xin lỗi.
Mình tuy là người thô kệch, thế nhưng là một người đàn ông có phải thật sự yêu một người phụ nữ, mình vẫn là nhìn ra đấy!
Tiểu Thất bây giờ chống đối hắn như thế, có phải là có cái gì hiểu lầm?
Lưu nghĩa vừa định thay Hạ Nhật Ninh nói hai câu, Thẩm Thất đã mở miệng nói: "Tớ mệt rồi, tớ muốn ngủ chút đây."
"A, được rồi." Lưu Nghĩa thở dài một tiếng.
Người đàn ông tốt như vậy, mới xứng đôi với tiểu Thất a.
Bọn họ đứng chung với nhau, thật là quá xứng đôi rồi!
Thẩm Thất ngã vào trong chăn, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.
Sự xuất hiện của Hạ Nhật Ninh, quá ngoài dự đoán của mọi người.
Hắn thân là đại boss, đương nhiên là có tư cách đến kiểm tra xem xét.
Thế nhưng là, ly rượu mà hắn pha chế kia rốt cuộc là cho ai đấy?
Là vì thấy được mình, cho nên mới cố ý nói là cho mình sao?
Hắn thật ra vốn là muốn cho Thôi Nguyệt Lam đấy sao?
Hay là nói...
Ly rượu kia vốn chính là cho mình đấy?
Đừng đừng đừng, Thẩm Thất, đừng nghĩ bậy!
Hắn làm sao có thể?
Ngày hôm qua hắn rõ là trả lời, hắn cùng Thôi Nguyệt Lam phát sinh chuyện đó ở trong phòng của khách sạn.
Lựa chọn của hắn đã rất rõ ràng, ngươi đừng tự lừa dối mình nữa!
Lưu Nghĩa thỉnh thoảng nhìn lén Thẩm Thất, Thẩm Thất luôn giữ một tư thế không hề nhúc nhích qua.
Người phụ nữ này, thật đúng là ngoan cố a!
Rõ ràng là không buông bỏ được, lại phải làm bộ đã buông rồi.
Đây là bất tất tự làm khổ mình chứ?
Một đêm không có nói gì.
Sáng ngày hôm sau, mọi người dựa theo thời gian được quy định rời giường, rửa mặt xong xuôi liền đi nhà hàng dùng bữa.
Lúc Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa tới đây, người ở trong nhà hàng còn chưa có mấy ai.
Lấy món xong, Thẩm Thất mặt ủ mày chau mà đưa đồ ăn vào miệng, ăn không biết vị.
Lưu Nghĩa thở dài một tiếng, nói: "Tiểu Thất, cậu cho dù là không đói bụng cũng đừng ăn chán chường như vậy được không?"
"Thực xin lỗi a, tớ không phải cố ý." Thẩm Thất theo bản năng liền nói xin lỗi.
Lưu Nghĩa thở dài một tiếng, nói: "Được rồi, được rồi, tớ cũng không có ý gì khác. Hôm nay là ngày đầu tiên của vòng sơ khảo, giữ vững tinh thần mà chiến đấu thật tốt! Cậu không phải nói, cậu muốn làm một nhà thiết kế chuẩn mực sao? Vậy cũng đừng để cho cảm xúc khác thao túng ảnh hưởng đến chiến đấu của cậu!"
Ánh mắt của Thẩm Thất từ từ từ mê mang trở thành trong veo, dùng sức gật đầu.
Đúng, bây giờ là ở trong lúc thi đấu, mình tuyệt đối không thể để cho bất kỳ người nào ảnh hưởng đến cảm xúc của mình!
Tuyệt đối không thể!
Thẩm Thất cúi đầu từng ngụm từng ngụm ăn đồ.
Mặc kệ phía trước có bao nhiêu bụi gai hiểm trở, mình vĩnh viễn không từ bỏ!
Bất kể là Hạ Nhật Ninh hay là Thôi Nguyệt Lam, đều không thể!
Nhìn thấy Thẩm Thất khôi phục ý chí chiến đấu, Lưu Nghĩa lúc này mới nở nụ cười, cùng Thẩm Thất thảo luận đề mục khảo thi có thể có trong cuộc thi hôm nay.
Lần lượt, người đến nhà hàng ăn cơm càng ngày càng nhiều.
Thôi Nguyệt Lam là người cuối cùng đi vào.
Cô kiêu ngạo ngẩng đầu, ngửa ngực cao, dường như là một con công vậy, đẹp lộng lẫy từ bên người của Thẩm Thất đi qua.
"Có những người tự cảm thấy mình thật đúng là tốt đẹp a! Chậc chậc chậc, anh Nhật Ninh là tới thăm tôi đấy, đừng nói là cô cho rằng anh ấy là tới tìm cô chăng?" Thôi Nguyệt Lam bước chân không ngừng mà đi qua, Thẩm Thất chỉ là ngón tay dừng một hồi, biểu cảm ở trên mặt không thay đổi.
Mặc kệ Hạ Nhật Ninh ngày hôm qua là tới gặp ai, đều với mình không có quan hệ!
Ăn cơm xong, Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa quyết đoán mà rời khỏi nhà hàng, sớm đến ngoài cửa phòng hội nghị, chuẩn bị đi vào khảo trường.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy thần sắc của Thẩm Thất không thay đổi, cũng không giống như mấy hôm trước ở trong nhà vệ sinh của nhà hàng như bị chịu đả kích mà khóc nức nở chảy cả nước mũi, lập tức cảm thấy có chút khó chịu.
Khương Tiểu Khương nịnh nọt mà nói với Thôi Nguyệt Lam: "Thôi tiểu thư, nghe nói nội dung khảo thi vào hôm nay sẽ rất khó đấy."
"Dù khó đến cỡ nào thì có thể khó tới đâu?" Thôi Nguyệt Lam không đếm xỉa tới mà trả lời: "Tôi là đã từng được đào tào ở nước ngoài đấy, tình cảnh chút nhỏ này, tôi nếu như cũng không giữ vững được, tôi làm sao đứng được ở bên cạnh anh Nhật Ninh? Khụ khụ, được rồi, xem trên phần cô còn hiểu chuyện, vậy, thỏi son Chanel này thì cho cô rồi."
Khương Tiểu Khương hai mắt lóe lên, hai tay nhanh chóng nhận lấy, kích động đến mức không ngừng cảm tạ: "Thôi tiểu thư cô quả thực là tốt quá! Cô đẹp như vậy, lại tốt như vậy, tuyệt đối có thể nghiền áp hai người kia đấy!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.