Chương trước
Chương sau
Lưu Nghĩa đi tới bên cạnh Thôi Nguyệt Lam, cô hơi cúi đầu xuống để ngửi: “Cô dùng nước hoa gì thế?”
“Guerlain.” Thôi Nguyệt Lam trả lời: “Sao nào? Anh cũng thích loại nước hoa này à?”
“Hì...” Lưu Nghĩa cười trông rất đẹp trai, hạ giọng bên tai Thôi Nguyệt Lam: “Nếu như tôi nói, tôi thích Chanel hơn thì cô sẽ đổi sang dùng Chanel vì tôi chứ?”
Nói xong câu đó, Lưu Nghĩa hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng cười, hơi thở phả thẳng vào mặt Thôi Nguyệt Lam.
Nói xong thì Lưu Nghĩa liền đứng đậy rồi rời đi, động tác liền một mạch, nước chảy mây trôi, chứ không hề kéo dài.
“Tạm biệt.” Lưu Nghĩa xoay người rời đi. Cô vừa đi vừa phất tay, đẹp trai, phóng khoáng đến mức khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.
Thôi Nguyệt Lam nhìn bóng lưng của Lưu Nghĩa, không nhịn được mà dậm chân một cái.
Tên đàn ông đáng ghét!
Hắn ta lại thích nước hoa Chanel ư?
Nhưng mà vậy thì sao chứ?
Cô ta không có nước hoa Chanel!
Lưu Nghĩa, tôi sẽ không để anh thoát khỏi lòng bàn tay rồi đâu!
Thẩm Thất vừa gọi đồ uống thì người bán hàng liền đưa tới một ly sữa tươi.
“À, thật ngại quá, tôi không gọi sữa tươi.” Thẩm Thất nói với người bán hàng: “Có phải anh đưa nhầm bàn rồi không?”
“Không nhầm đâu Thẩm tiểu thư, đây là sữa dành riêng cho cô.” Người bán hàng cung kính nói với Thẩm Thất.
Sữa dành riêng ư?
Đây là chuyện quái gì thế?
Thẩm Thất bưng cốc sữa lên uống một ngụm, trong nháy mắt cô giật nảy cả người.
Đây là sữa mà... Hạ gia chuyên cung cấp.
Nhưng tại sao ở đây lại có thể có sữa mà Hạ gia chuyên cung cấp chứ?
Phải biết rằng là sữa tươi được Hạ gia lấy từ những khu vực không hề có một chút ô nhiễm nào, bọn họ tự nuôi bò sữa, sữa tươi được lấy ra đều được vận chuyển bằng máy bay về nước.
Vị của loại sữa bò này không một mặt hàng sữa nào có thể giả mạo được
Chẳng lẽ là Hạ Nhật Ninh mang sữa tới đây ư?
Không, sẽ không đâu.
Hắn đã lựa chọn Thôi Nguyệt Lam rồi, sao hắn lại làm một chuyện vô nghĩa như thế này được chứ?
Có thể, đây chỉ là một loại đền bù sự áy náy đối với cô mà thôi!
Thẩm Thất chỉ uống một ngụm sữa thì liền đặt xuống.
Lúc này, Lưu Nghĩa cười hì hì đi đến, cô ta ngồi đối diện Thẩm Thất, cười rất hài lòng.
“Sao cậu vui thế? Cậu được chọn trong cuộc thi lần này rồi à?” Thẩm Thất không nhịn được mà hỏi.
“So với chuyện đó thì chuyện này còn vui hơn.” Lưu Nghĩa cười hì hì nói: “Hình như Thôi Nguyệt Lam tưởng tớ là con trai, lúc đang thi còn định dụ dỗ tớ. Tớ vừa chạy lại nói với cô ta rằng tớ không thích nước hoa Guerlain, tớ thích nước hoa Chanel, để xem lát nữa cô ta có đổi nước hoa hay không!”
Thẩm Thất bật cười trong nháy mắt.
Cô nàng Lưu Nghĩa này đúng là thích bày trò.
Lúc hai người đang nói chuyện thì một mùi nước hoa Chanel quen thuộc nhẹ nhàng thổi qua.
Thẩm Thất quay đầu lại thì vừa khéo nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đi dày cao gót bước tới một cách thướt tha.
Cô ta thực sự đổi loại nước hoa thật!
Thẩm Thất giương mắt đờ đẫn trong phút chốc!
Không phải cô ta vừa cướp Hạ Nhật Ninh từ trong tay cô sao?
Mới đó mà đã lại đi dụ dỗ người khác rồi, đúng là đại trượng phu?
Mặc dù tên của Lưu Nghĩa giống tên của con trai, gương mặt cùng vô cùng trung tính, nhưng mà cô ấy là một cô gái đích thực!
Lưu Nghĩa nhìn về phía Thôi Nguyệt Lam mà cười thâm thúy.
Ánh mắt của Thôi Nguyệt Lam lóe lên, đi qua một cách kiêu ngạo.
Thẩm Thất cảm thấy quai hàm của mình chắc là rơi đầy đất rồi.
Lưu Nghĩa nhịn cười rất cực khổ.
Lúc này, có người lại mang đến cho Thẩm Thất một hộp quà: “Thẩm tiểu thư, đây là quà của cô.”
Quà ư? Lại là quà à?
Bây giờ là cái gì?
Người bán hàng cung kính đưa hộp quà cho Thẩm Thất, Thẩm Thất chậm rãi mở ra xem, lại là một hộp hoa hồng. Bên cạnh hoa hồng vẫn là một tấm thiệp viết ba chữ: Anh xin lỗi.
Làm gì thế này!
Người này rốt cuộc có ý gì chứ?
Giấu giấu diếm diếm không nói rõ cho cô biết là ai, rồi còn tặng hoa cho cô, ngay cả cô cũng không biết đối phương là ai thì thì tha thứ kiểu gì chứ?
Thôi Nguyệt Lam chua xót nói: “Ơ kìa, mặt mũi của Thẩm tiểu thư quả là rất lớn. Vừa mới tham gia trận đấu đầu tiên mà đã có đàn ông tặng hoa rồi. Đến khi cuộc thi kết thúc thì sẽ tặng gì đây nhỉ?”
Những người xung quang cười ầm cả lên.
Trên mặt Thẩm Thất hiện lên vẻ khó chịu.
Lưu Nghĩa vỗ vỗ vào mu bàn tay của Thẩm Thất, bình tĩnh giải vây cho Thẩm Thất: “Tiểu Thất có người theo đuổi thì chứng tỏ rằng đàn ông có mắt nhìn người còn rất tốt. Không phải là toàn bộ đàn ông đều mù mắt mù tim cả. Tiểu Thất vừa thông minh, lại nhã nhặn, điểm mấu chốt là cô ấy rất khiêm tốn và điềm tĩnh với người khác, người phụ nữ như vậy ai mà không thích chứ?”
Những người xung quanh đều nhao nhao gật đầu phụ họa.
Thôi Nguyệt Lam thấy Lưu Nghĩa nói giúp Thẩm Thất thì liền tức giận tới nỗi lông mày dựng ngược lên. Cô ta muốn bộc phát nhưng nghĩ tới chuyện lúc đến đây cô ta không nộp điện thoại lên, nếu như đắc tội với nhiều người quá thì e rằng không có kết thúc tốt đẹp. Lúc này cô ta mới hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Thất, sau đó quay đầu không thèm để ý.
Thẩm Thất nhìn hoa hồng trong hộp, cười khổ nói: “Người này rốt cuộc có ý gì chứ? Tớ không hề biết anh ta là ai, sao tự nhiên lại tặng hoa xin lỗi tớ, tớ biết tha thứ cái gì chứ?”
“Mặc kệ anh ta, anh ta tặng thì cậu cứ nhận thôi.” Lưu Nghĩa bày ra vẻ mặt thản nhiên mà nói: “Nếu như đối phương đã xin lỗi cậu thì nhất định anh ta đã làm chuyện gì có lỗi với cậu rồi, cậu cứ nhận đi.”
“Nói thì như vậy.” Thẩm Thất thở dài một tiếng, cô nói: “Không biết đối phương là ai nên tớ thấy hơi bất an.”
Lưu Nghĩa chạm tay vào chóp mũi của Thẩm Thất: “Đúng là một cô gái lương thiện, người đàn ông đã đánh mất cậu sẽ phải hối hận cả đời.”
Thẩm Thất nhoẻn miệng cười với Lưu Nghĩa.
Thôi Nguyệt Lam đứng từ xa thấy Thẩm Thất và Lưu Nghĩa trêu đùa cùng nhau thì hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cô rất khó chịu với Thẩm Thất!
Không có lý do!
Cô ta thực sự muốn chụp lại cảnh vừa nãy cho Hạ Nhật Ninh xem!
Sự thật sẽ có sức thuyết phục!
Hạ Nhật Ninh chờ cho người phục tặng hoa quay lại thì hỏi: “Cô ấy có nói gì không?”
“Không ạ.” Người bán hàng ngoan ngoãn trả lời: “Hình như cô ấy không hề để ý đến những bông hoa này.”
Hạ Nhật Ninh như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
Xem ra lần này Tiểu Thất giận thật rồi.
Hai bó hoa không đủ để cho cô hết giận, vậy thì mỗi ngày sẽ tặng một bó vậy!
Tiểu Xuân đứng ở bên cạnh, gương mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Mấy ngày nay hắn ta vẫn bận rộn với những nhiệm vụ mà Hạ Nhật Ninh sắp xếp, đến khi hắn ta hoàn thành nhiệm vụ trở về thì tổng giám đốc và nhị thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện như vậy rồi.
Nếu như lúc đó hắn có mặt thì tốt.
Có lẽ sẽ không xảy ra hiểu nhầm gay go như vậy.
Bây giờ tổng giám đốc khiến nhị thiếu phu nhân tức giận bỏ đi rồi, cho dù có nghĩ cách để bù đắp thì nhị thiếu phu nhân cũng không cảm kích nữa rồi!
Kết quả của cuộc tuyển chọn rất nhanh được công bố.
Đúng là một nửa số người bị loại bỏ.
Cuối cùng thì những người có tên trong danh sách vòng sau chỉ còn lại có gần ba ngàn người.
Mặc dù thế nhưng con số vẫn rất lớn.
Mỗi một khách sạn thì sẽ có một phòng thi, toàn bộ các phòng thi đều tiến hành cạnh tranh cùng một lúc.
Vì để giảm bớt số lượng nên ngày đầu tiên sẽ tiến hành hai bài thi tuyển, tổng cộng loại bỏ hơn 5000 người.
Hơn 5000 người này chưa kịp vào ở đã bị loại bỏ rồi.
Nghĩ cũng thê thảm thật.
Nhưng đây chính là thi đấu.
Làm bất cứ chuyện gì cũng phải tuân theo quy tắc.
Thẩm Thất, Lưu Nghĩa, Thôi Nguyệt Lam đều thuận lợi bước vào vòng sau, bọn họ chuẩn bị để thi vòng sơ khảo.
Đến tối, những tuyển thủ được chọn đều tiến hành thủ tục nhận phòng.
Thôi Nguyệt Lam sẽ ở phòng bên cạnh phòng của Thẩm Thất, người chủ động đổi phòng là một cô gái có gia cảnh không quá giàu có tên là Khương Tiểu Khương.
Tuy gia cảnh của Khương Tiểu Khương rất bình thường, nhưng cô ta lại rất giỏi trong việc quan sát sắc mặt của người khác.
Cô ta vừa liếc mắt là đã nhận ra bản chất của Thôi Nguyệt Lam, cho nên cô ta luôn ngon ngọn tâng bốc, nịnh bợ Thôi Nguyệt Lam.
Thôi Nguyệt Lam được tâng bốc nên rất vui vẻ, thế là cô ta tiện tay cho Khương Tiểu Khương lọ nước hoa Guerlain của mình luôn.
Lúc ăn cơm tối, mọi người đều cùng ăn một chỗ.
Lưu Nghĩa bưng đĩa nói với Thẩm Thất: “May mà người kia chủ động đổi phòng với cậu, nếu không... người như thế mà ở một phòng cùng với tớ thì chắc là tớ sẽ đánh người mất.”
Thẩm Thất nhìn về phía mà Lưu Nghĩa đang nhìn.
Chỉ thấy Khương Tiểu Khương đưa cho Thôi Nguyệt Lam nào là túi xách, nào là quạt gió, dáng vẻ rất ân cần, so với người hầu chẳng khác là bao.
Thẩm Thất nhịn không được mà bật cười nói: “Mỗi người có một cách sống. Có thể, trong mắt cô ta, toàn bộ những thứ này mới đáng giá.”
“Quả nhiên giữa con người với nhau có một khoảng cách.” Lưu Nghĩa cảm khái nói: “Không phải người cùng một thế giới mà lại miễn cưỡng nhét chung một chỗ, thực sự là chẳng có ý nghĩa gì.”
Những lời này của Lưu Nghĩa vốn là để nói Khương Tiểu Khương, người nói vô tâm người nghe hữu ý, Thẩm Thất lại nghĩ đến cô và Hạ Nhật Ninh.
Cô với hắn, hình như cũng không phải là người cùng một thế giới?
Bởi vì trùng hợp nên mới đến với nhau, nhưng mà dù sao thì hoàn cảnh cũng không giống nhau, miễn cưỡng nhét chung một chỗ thì mọi người sẽ đều rất đau khổ?
“Tiểu Thất, sao tự nhiên lại đờ ra thế?” Lưu Nghĩa lấy quỳ chỏ huých vào bả vai Thẩm Thất.
“À? Không có gì! Chỉ là đột nhiên hơi xúc động thôi. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Thẩm Thất bê đĩa cũng Lưu Nghĩa tìm một góc yên tĩnh để ăn cơm.
Còn ở trong biệt thự thì Hạ Nhật Ninh đang xem bài thi hôm nay Thẩm Thất.
Văn Nhất Phi đoạt lấy bài thi, hắn ta tấm tắc khen: “Không tồi, Tiểu Thất quả nhiên rất có thiên phú.”
Hạ Nhật Ninh cướp về, hắn không vui mà nói: “Tôi còn chưa xem mà.”
Văn Nhất Phi xích tới: “Nhật Ninh, không phải hôm nay cậu đi xin lỗi à? Cậu xin lỗi thế nào?”
“Tặng hoa.” Hạ Nhật Ninh không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Không phải cậu nói là khi phụ nữ tức giận thì nên tặng hoa và quà sao? Quà thì chắc chắn cô ấy sẽ không nhận cho nên tôi tặng hoa.”
Văn Nhất Phi xoa cằm.
Ừm, tặng hoa cũng được.
Nhưng mà, hắn rất nghi ngờ, hoa của Hạ Nhật Ninh thực sự tặng đúng cách hay chưa?
Phải biết răng tặng hoa cũng cần nhiều kiến thức.
Văn Nhất Phi vừa định mở miệng hỏi thì điện thoại đột nhiên kêu lên.
Hạ Nhật Ninh liếc điện thoại một cái rồi bắt máy: “Alo, bà nội à.”
Văn Nhất Phi liền làm động tác kéo khóa miệng lại, bưng tách cà phê nhanh chóng chuồn mất.
Hạ Nhật Ninh bật cười, sau đó hắn mới tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Dạ, Tiểu Thất đã vượt qua bài thi rồi ạ.”
Hạ lão phu nhân nói qua điện thoại: “Bà biết là cháu đã nhúng ta vào lần thi tuyển này. Bà đã hỏi qua những người có liên quan rồi, nếu như có người dám ngáng chân Tiểu Thất thì đừng có trách bà lão này trở mặt.”
Hạ Nhật Ninh ngừng một chút rồi nói: “Bà nội à, bà yên tâm đi, bọn họ không dám đâu. Hơn nữa, trận chung kết cuối cùng, Hạ gia của chúng ta cũng là một trong các giám khảo mà.”
“Thế Thôi Nguyệt Lam kia đâu?” Hạ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Có phải cháu vẫn còn phải che chở cho nó không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.