Khi về đến nhà ăn, Thẩm Thất vừa đi vào trong thì đã ngửi thấy mùi hương thơm nức mũi.
“Woa, nhiều món quá.” Thẩm Thất nhìn thấy những món ăn trên bàn thốt lên: “Nhiều món như vậy, thì bao nhiêu người ăn?”
Nguyên một bàn như vậy, có tận năm mươi mấy sáu mươi món ăn.
Cô và Hạ Nhật Ninh, công thêm một Thẩm Ân Ân không mời mà tới kia, thì cũng đâu thể nào ăn hết được, thật lãng phí.
Hạ Nhật Ninh thò tay sờ đầu Thẩm Thất:” Hắc Tử là người mà anh tin tưởng, cũng là người anh em của anh. Lượng ăn của anh ấy lớn hơn người thường rất nhiều lần, cho nên mới làm nhiều hơn một chút.”
Thẩm Thất gật đầu.
Tiểu Xuân và Tiểu Hạ kéo ghế ra cho Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, Thẩm Thất bất chợt cúi xuống ngửi mùi vị của các món ăn trên bàn, sau đó đưa một ngón tay cái về phía Hắc Tử: “Mùi hương rất tuyệt!”
Nghe thấy lời khen của Thẩm Thất, Hắc Tử xoa đôi bàn tay vào nhau, hơi ngại ngùng nói: “Chỉ cần thiếu phu nhân không chê cười là được rồi.”
“Anh kêu tôi Tiểu Thất là được rồi. Anh là bạn của Nhật Ninh, nên cũng sẽ là bạn của tôi.” Thẩm Thất chân thành cười nói.
Đúng lúc này, Thẩm Ân Ân đang từ bên ngoài đi vào, cô nhìn thấy Hắc Tử đang định kéo một chiếc ghế ra để ngồi cạnh Hạ Nhật Ninh, bén kêu lớn lên: “Này, đây là chỗ ngồi của tôi, anh không thể ngồi ở đó được!”
Hắc Tử vô cùng hoang mang không biết nên làm thế nào.
“Đừng nghe lời nói bậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744704/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.