“Dì, con muốn ở đây cùng với anh ấy.” Giọng nói của Thẩm Thất rất nhỏ rất nhỏ, ánh mắt ngơ ngác khiến người khác phải đau lòng: “Nếu chúng ta đều đi khỏi, thì anh ấy sẽ cô đơn lắm.”
Nói xong câu này, Thẩm Thất liền không nói tiếng nào ôm lấy đầu gối ngồi trước tấm bia mộ, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cha mẹ của Triển Bác thở dài một hơi, vừa đi vừa ngoảnh đầu rời khỏi.
Thẩm Thất cứ ngồi như vậy tại đó, không hề động đậy gì cả.
Sáng ngày hôm sau, những người làm việc tại nghĩa trang phát hiện Thẩm Thất đã ngất xỉu sau một ngày một đêm ngồi tại đó.
Đến khi Thẩm Thất tỉnh dậy, thì đã đến chiều.
Thẩm Thất mở mắt ra liền nhìn thấy những thứ treo trên đầu mình.
Cô không phải đang ở nghĩa trang sao? Sao cô lại xuất hiện trong bệnh viện?
Quả nhiên bản thân cô lại chịu không nổi, lại ngất xỉu rồi sao?
Quả nhiên bản thân cô vẫn vô dụng như vậy, ngay đến việc ở bên anh ấy lần cuối cùng cô cũng không làm được nữa rồi...
Hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống từ khóe mắt, thấm vào tóc bên tai, sau đó biến mất tăm.
Y tá nhìn thấy Thẩm Thất đã tỉnh, bèn đến kiểm tra thân nhiệt của cô, hài lòng nói: “Cô đã hôn mê suốt ba ngày. Cuối cùng cũng hạ sốt rồi, may là đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không đã bị mắc bệnh viêm phổi rồi.”
Thẩm Thất không hề lên tiếng, chỉ thờ thẩn nhìn vào trần nhà trên đầu.
Y tá trong lúc điều chỉnh lại bình truyền dịch, liền nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744597/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.