Câu nói cuối cùng của Hạ Nhật Kỳ, cuối cũng đã có thể thuyết phục Hạ Nhật Ninh. 
Hạ Nhật Ninh cười khẽ: “Vậy thì ta sẽ chấp nhận, hy vong sớm ngày nghe được tin tốt lành từ anh hai!” 
Hạ Nhật Kỳ đưa ly về phía Hạ Nhật Ninh: “Hợp tác vui vẻ.” 
Cộc cộc cộc---Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. 
Thẩm Thất mở mắt ra một cách khó khăn, toàn thân đau nhức vô cùng, ngay đến dũng khí động đậy một ngón tay cũng không có. 
Là ai đang gõ cửa vậy? 
Thẩm Thất vùng vẫy bò dậy, tầm nhìn phía trước rất mơ hồ, cô thò tay sờ vào trán, phát hiện trán cô nóng vô cùng. 
Xem ra màn tắm mưa hôm qua do cô không kịp thời thay áo nên mới dẫn đến sốt cao không giảm. 
Tiếng gõ cửa càng dữ dội hơn, Thẩm Thất chỉ có thể vùng vẫy đi qua đó mở cửa. 
Cửa phòng vừa mở, Thẩm phu nhân và Thẩm Ân Ân đã đứng ngay trước cửa. 
Quả không ngờ, trên mặt của Thẩm Thất Thất tỏ ra sự miệt thị và khinh bỉ: “Làm cái quái gì vậy? Gõ lâu như vậy mới mở cửa? Cô muốn chết thì phải chết ở Hạ Gia, chứ đừng chết ngay tại Thẩm Gia!” 
Thẩm Thất không hề quan tâm đến sự ác nghiệt của Thẩm Ân Ân, xoay đầu nhìn Thẩm phu nhân: “Mẹ, có chuyện gì không?” 
Thẩm phu nhân nhìn Thẩm Thất một cái, hoàn toàn lơ đi khuôn mặt ửng đỏ bất thường của cô, lạnh lùng nói: “Ừ, Triển Gia gọi điện thoại đến, nói thi thể của Triển Bác đã tìm được rồi...” 
Trong đầu Thẩm Thất trống rỗng, chỉ có một câu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lay-nham-tong-tai-ha-nhat-ninh/744596/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.