Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau
“Rầm rầm rầm…” Một tràng tiếng gõ cửakịch liệt làm cho Thích Vi Vi đang say ngủ bị đánh thức. Cô cốsức mở mắt ra, không biết là ai gõ cửa sớm như thế này, giađình Cao Vĩ không phải đã rời đi sao. Sẽ là ai sớm như vậy đãđến gõ cửa phòng mình chứ?! Ngáp một cái rồi đứng dậy, vừa mởcửa ra đã thấy khuôn mặt tiều tụy, phong trần mệt mỏi, lạihết sức quen thuộc xuất hiện ở trước mặt của cô. Là anh, saolại có thể là anh, sao anh có thể tìm đến đây? Đôi mắt lậptức trở nên ướt át. Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm,thấy sắc mặt cùng tinh thần của cô cũng không tệ lắm, lúc này mới cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên phẫn nộ trong lòng bỗng nhiêndâng trào, cô lại dám im hơi lặng tiếng bỏ đi, còn mang theo concủa mình, vừa định phát hỏa. Cô lại bổ nhào vào trong ngựccủa anh, ở trên môi của anh hôn một cái, chỉ nói một câu “Emrất nhớ anh.” Một câu khiến cho lửa giận trong lòng anh nháy mắt tan thành mây khói, không đành lòng trách cứ cô,nâng mặt cô lên liền hung hăng hôn xuống coi như là trừng phạt. “Ưm …ưm…” Lời nói của Thích Vi Vi đều bị ngăn ở trong miệng. Kỳ thật cô muốn nói, muốn hôn thì vàonhà hôn, không nên tiếp tục ở cửa phòng, người ta sẽ nhìnthấy. Uông Hạo Thiên dường như đọc được ýnghĩ của cô, một mặt hôn cô một mặt đi đến phía giường trongphòng, dùng chân đóng cửa lại. Thích Vi Vi nhiệt tình đáp lại anh,không gặp thời gian dài như vậy, thật sự rất nhớ anh, rất rấtnhớ anh, tham lam hút lấy hương vị độc hữu của anh. Anh hôn có phần muốn ngừng mà khôngđược, hơn nữa bởi vì bao lâu nay chia ly rất thương nhớ mọi thứcủa cô, ôm cô ngã xuống giường, tay bắt đầu vuốt ve thân thểmềm mại của cô. Bị anh đụng chạm vào những nơi mẫncảm trên thân thể, cô nhịn không được run rẩy một chút, thở gấp liên tục, ánh mắt mê ly mang theo khát vọng, sắc mặt đỏ ửnghàm chứa dục vọng. Tay Uông Hạo Thiên lặng lẽ luồn vàotrong áo ngủ của cô, dây áo ngủ theo thân thể rơi xuống, anh rời đi môi của cô, hôn lên xương quai xanh sau đó hôn xuống một đường. Thích Vi Vi dưới sự vuốt ve của anhchỉ cảm thấy cả người vô lực, dục hỏa đốt người, tay không tự chủ ôm chặt lấy eo anh. Khi anh tiến vào trong cô, khoảnh khắc này cô mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, muốn dừng lạicũng không còn kịp nữa, ý loạn tình mê nói: “Anh chậm mộtchút, cẩn thận cục cưng.” Lúc này Uông Hạo Thiên mới đột nhiêntỉnh táo lại, thả chậm động tác tận lực áp chế dục hỏa của chính mình, trở nên thật cẩn thận. Trên mặt đất, quần áo hỗn độn mộtđống, trong phòng nơi nơi tràn ngập mùi vị tình dục, còn cótiếng thở gấp cùng tiếng hít thở ồ ồ. Tình cảm mãnh liệt qua đi, Thích ViVi mệt mỏi nằm ở trong lồng ngực anh, tóc mai đều bị mồ hôilàm ướt, chờ hơi thở ổn định mới nhìn anh hỏi: “Sao anh biếtem ở đây?” Cô thật sự rất tò mò, sao anh lại tìm được mình. Đôi mắt đen thâm thúy của Uông HạoThiên lộ ra một tia nguy hiểm, lấy tay nâng người cô: “Chuyện này hẳn là anh hỏi em. Tại sao lại mang theo con của anh trốn đi,cũng không nói với anh một tiếng, lại còn dám tắt điệnthoại?” Nghĩ đến những điều này anh liền đầy một bụng lửagiận. Nếu không phải cô đang mang thai, thật muốn đánh cho cô một trận. “Anh cũng nói là trốn đi, nếu trốnđi thì sao lại còn nói cho anh biết.” Thích Vi Vi nhỏ giọngnói, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, lập tức hỏi: “Ai nói choanh biết là em mang thai?” Cô vẫn luôn không hiểu được vấn đềnày. “Em cảm thấy còn có thể là ai?” Uông Hạo Thiên trừng mắt nhìn cô một cái. “Tiếu Tiếu sao?” Cô nghĩ tới nghĩlui, biết mình mang thai chỉ có mẹ, Thiên Tứ cùng với TiếuTiếu. Mẹ cùng với Thiên Tứ hẳn là không có khả năng, tuy rằngTiếu Tiếu cũng rất không có khả năng nhưng mà cô không thể nghĩ được ai khác. “Không phải.” Uông Hạo Thiên chuyển đề tài, nhìn chằm chằm cô: “Em đừng nói sang chuyện khác. Nói,vì sao muốn mang con của anh đi gả cho người khác?” “Em không biết là mình mang thai, lúcấy chỉ là thương hại Thiên Tứ.” Cô nhanh chóng trả lời, lúctrước cũng chính là nghĩ như vậy. “Phải không?” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô. Lúc này cô còn dám lừa gạt mình. “Đúng vậy.” Cô chột dạ cúi đầu, thật là, tại sao mình phải sợ anh chứ. “Nói như vậy, lời Hoàng Thiên Tứ nói đều là giả.” Uông Hạo Thiên cố ý nói ra tên này. “Thiên Tứ?” Thích Vi Vi giật mình nhìn anh. “Anh ta nói, bởi vì mẹ của em muốnem phá bỏ đứa bé cho nên em mới gạt bà. nói đứa bé là concủa anh ta.” Nói đến đây Uông Hạo Thiên vẫn cảm thấy tức giận,lấy tay cốc đầu cô. “Em là đồ ngốc, vì sao em không đến tìmanh?” Nếu cô đến tìm mình thì bây giờ tất cả chuyện này đều sẽ không xảy ra. “Những điều này là do Thiên Tứ nói với anh sao?” Thích Vi Vi có chút không thể tin được. “Đúng vậy. Nếu không phải ngày đóanh ta nổi giận đùng đùng đến công ty đánh anh một trận, cònlỡ miệng nói ra, có lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa biết gì cả.Em nói xem, anh nên trừng phạt em thế nào đây.” Uông Hạo Thiênthật không biết nên yêu thương hay là nên phạt cô nữa. “Thiên Tứ đến công ty đánh anh?” Thích Vi Vi trợn to mắt, chuyện này làm sao có thể. “Biểu hiện của em như vậy là sao? Không tin sao?” Uông Hạo Thiên bất mãn nhìn cô. “Không phải.” Cô lắc đầu. Nhất địnhlà do mình bỏ đi khiến cho Thiên Tứ phát điên lên, đem tức giậnphát tiết lên trên người anh, nên mới đi tìm anh tính sổ. Cảđời này cô đã định trước nợ anh rất nhiều. “Có điều may mắn là anh ta tới tìmanh tính sổ mới làm cho anh biết được em mang thai, nếu khôngkhiến em một mình chịu khổ, thì cái gì anh cũng không biết. Vậy mà em còn muốn gả cho anh ta, thật sự là to gan lớn mật.” Giọng điệu Uông Hạo Tiên mang theo trách cứ, nhưng trong ánh mắt lạihàm chứa đau lòng. Lúc này Thích Vi Vi mới nhìn anh.“Cho nên anh cùng Daisy ly hôn, phải không? Thế nhưng sao cô ấy lại có thể đồng ý, cô ấy đã từng nói bất kể như thế nào đềusẽ không buông tay.” “Đúng vậy, vốn dĩ phải ly hôn ngaylúc đó. Chẳng qua trước tiên anh không thể để cho em cùng conchịu tủi thân, anh muốn cho em một thân phận quang minh chính đại. Thật ra, Daisy đã chuẩn bị xong đơn ly hôn.” Uông Hạo Thiên nói,quả thật là đối với Daisy tràn ngập cảm kích. “Nhưng nếu như anh cứ ly hôn với Daisynhư vậy, cô ấy phải làm sao bây giờ?” Thích Vi Vi nghĩ, Daisy yêu anh như vậy, phải rời khỏi anh nhất định rất đau khổ. “Chuyện đó không phải chuyện em cầnquan tâm, em chỉ cần chăm sóc tốt cho mình, cho con là đượcrồi.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, cô quan tâm có phải nhiều lắmkhông, đã như vậy rồi còn có tâm tư đi quan tâm người khác. “Em cùng con đều rất tốt.” Nhắc đếncục cưng, vẻ mặt cô liền trở nên hạnh phúc. “Đúng rồi, sao anhlại biết em ở đây?” Vấn đề này cô rất tò mò. “Anh cũng không biết, là Thiên Lỗi cho anh địa chỉ cùng vé máy bay. Nghe được tin tức của em, anhthật không có thời gian để ý, liền cầm vé máy bay chạy đếnđây. Bây giờ anh cũng rất thắc mắc tại sao cậu ta lại biết được tin tức của em.” Uông Hạo Thiên cũng rất tò mò. “Gọi điện thoại hỏi thử xem.” ThíchVi Vi nói, cô thật muốn biết thật ra anh ta có phép thần thông gì mà có thể biết được tin tức của cô.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau