Uông Hạo Thiên đứng ở trước cửa sổthủy tinh sát đất trong phòng nhìn ra bên ngoài bầu trời đã có một vài tia sáng, anh lại một đêm không ngủ, cô biến mất đãhơn một tháng, không biết cô sống thế nào. Từ lúc ban đầu lolắng đến phẫn nộ cho đến bây giờ lo lắng, giờ phút này chỉ cònlại một ý niệm trong đầu, cô bình an là tốt rồi.
Ring ring ring, di động ở trên bàn vang lên, anh lại hoàn toàn không động, cũng không có tâm tình ngheđiện thoại, giống như không hề nghe được, vẫn như trước đứng ởnơi đó hút thuốc lá.
Thích Vi Vi cầm di động, nghe đượctiếng chuông điện thoại vang không ngừng nhưng không có người nghe. Anh đang làm gì vậy? Ăn sáng hay là quên mang di động? Bèn cúpmáy gọi điện thoại cho Tiếu Tiếu, trong lòng thầm nói ‘khôngphải là em không gọi, là anh không nghe, đừng trách em.’
“Vi Vi, là cậu sao? Thật là cậu sao?Cậu sống có tốt không?” Đàm Tiếu Tiếu nghe được giọng cô thậtngạc nhiên vui mừng.
“Là mình.” cô cười: “Mình rất khỏe, cậu khỏe không? Sao rồi, cậu đã sinh chưa?”
“Vẫn chưa đâu, đứa bé này phỏngchừng đang đợi người mẹ nuôi là cậu đó, bằng không sao mãi vẫn không chịu ra.” Đàm Tiếu Tiếu nói đùa.
“Phỏng chừng một tháng nữa mình mới trở về đó, không thì cậu nói với con nuôi của mình bảo nóchờ mình một tháng nữa, mẹ nuôi mang quà về cho nó.” Thích ViVi cũng theo cô nói đùa.
“Tốt, mình thương lượng với nó mộtchút.” Đàm Tiếu Tiếu nghe được tâm tình của cô không tồi, cũngthấy yên lòng.
“Mẹ mình khỏe không? Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1220136/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.