Hoàng Thiên Tứ cầm báo cáo xétnghiệm trong tay, nước mắt đong đầy. Anh thật sự không bị làmsao, thật sự không bị làm sao, anh không biết giờ phút này nêncảm tạ ai. Tuy rằng đã sớm biết được kết quả này nhưng thậtsự khi thấy được anh vẫn kích động không thôi.
“Anh Hoàng, chúc mừng anh! Đồng thờicũng bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc, hi vọng anh có thể thông cảmcho sơ suất trong công tác của chúng tôi, tạo thành sự thươngtổn cho anh.” Lúc này là viện trưởng tự mình nhận lỗi vớianh.
“Tôi có thể hiểu được, tôi còn đangsuy nghĩ có nên cảm tạ mọi người cho tôi một kinh nghiệm khóquên như vậy không.” Hoàng Thiên Tứ vui đùa nói, còn sống so với cái gì cũng tốt.
“Anh Hoàng nói như vậy chúng tôi thật sự rất vui mừng. Đây là hai vạn đồng, là một chút tiền bồithường của bệnh viện chúng tôi, hi vọng anh nhận lấy.” Việntrưởng đem hai vạn đồng đặt ở trên tay anh.
Hoàng Thiên Tứ lại cười, đem tiền đưa về. “Không cần, không có gì quan trọng hơn so với mạng sống.Tôi còn có thể khỏe mạnh còn sống tôi cũng đã rất cảm kích.Số tiền này mọi người có lẽ nên đưa cho anh Hoàng đang cần đến kia đi, cũng coi như là tâm ý của tôi.”
“Anh Hoàng thật là khiến cho tôi rấtbất ngờ. Được rồi, tiền tôi sẽ cầm lại, tuy nhiên sau này nếuanh Hoàng cần có thể tùy thời tới tìm tôi. Tôi đương nhiên hivọng anh cả đời cũng không phải vào bệnh viện.” Viện trưởngnở nụ cười. Đây thật là một người thanh niên tốt, nếu như làngười khác chỉ sợ mượn cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1220128/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.