Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau
Hoàng Thiên Tứ nhận được điện thoạicủa Vi Vi bảo anh ngay lập tức đến nhà của cô, không dám chậmtrễ liền lái xe đến. Nhưng không biết cô muốn mình đến gấp nhưvậy để làm gì. “Chào dì!” Anh mỉm cười nói. Vừa vào cửa liền cảm giác được không khí không bình thường, anh khôngkhỏi nhìn Vi Vi. Mắt nhìn thấy trong ánh mắt của cô giống nhưcó rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể nói ra, trong lònglo lắng một chút. “Thiên Tứ, dì hỏi con, bây giờ con và Vi Vi thế nào rồi?” Bà Thích nhìn anh hỏi. “Rất tốt ạ.” Hoàng Thiên Tứ thật cẩn thận trả lời, không biết trong lời nói của bà thật ra có hàm nghĩa gì. “Rất tốt là ổn rồi, Vi Vi nói conđang chuẩn bị kết hôn. Vậy thì nhanh chóng kết hôn đi, con bémang thai không thể kéo dài được.” Bà Thích nói, bà không thểđợi đến khi bụng con gái lớn lên mới kết hôn, người ta sẽ nóibà không biết dạy con. Hoàng Thiên Tứ ngây ra một lúc, Vi Vimang thai vì sao lại hỏi anh khi nào thì kết hôn, còn nữa, mìnhnói muốn kết hôn với Vi Vi lúc nào?! Vì sao lại nói vậy?! “Thiên Tứ, cái gì mẹ cũng biết rồi. Em cũng không muốn tiếp tục do dự, em quyết định sẽ gả choanh.” Thích Vi Vi sợ anh sẽ để lộ nên giành nói trước. Hoàng Thiên Tứ nhìn cô một hồi lâumới hiểu được ý tứ trong lời nói của cô. Nhất định là cô nói với dì đứa trẻ là của mình, lại nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của dì, không thể vạch trần cô, chỉ có thể phối hợp, lậptức giả vờ vui mừng đỡ lấy cô nói: “Thật sao? Em thật sự quyết định sao? Vậy chúng ta lập tức chuẩn bị hôn lễ.” “Hôn lễ nên sớm chuẩn bị rồi.” BàThích nhìn thấy dáng vẻ bọn họ như vậy cũng không còn hoàinghi, chỉ thúc giục nói: “Các con lập tức chuẩn bị kết hôn.” “Vâng, dì. Con lập tức sẽ chuẩn bị.” Hoàng Thiên Tứ kiên định nói. “Như vậy cũng được. Vậy con ở nhàcùng Vi Vi, dì đi mua thức ăn, hôm nay chúng ta cùng ăn một bữacơm.” Bà Thích nói, xoay người đi mua thức ăn. Thích Vi Vi nhìn thấy bà đóng cửalại, lúc này mới xin lỗi nhìn anh nói: “Thiên Tứ, thật xinlỗi. Em là vì bất đắc dĩ mới làm như vậy, nếu mẹ biết đứabé là của anh ấy nhất định sẽ ép em phá bỏ, nhưng em khôngmuốn bỏ đứa bé này.” “Vừa rồi em nói như vậy anh đã hiểurồi nhưng mà bây giờ làm sao đây. Chúng ta thật sự phải kết hôn sao? Em thật sự muốn gả cho anh sao?” Hoàng Thiên Tứ nhìn côhỏi. “Thiên Tứ, chỉ cần anh không chê em, em sẽ gả cho anh, chăm sóc anh.” Thích Vi Vi nhìn anh, vốn dĩ chính mình đã nghĩ gả cho anh, hiện tại coi như là vẹn cả đôi bên. Chăm sóc anh? Lúc này Hoàng Thiên Tứmới nhớ tới, bây giờ cô vẫn cho là mình bị bệnh, gả cho mìnhchỉ là kế sách tạm thời nhưng bây giờ mình không có bệnh. Vậy nên làm thế nào bây giờ?! “Thiên Tứ, nếu anh không muốn em cũngkhông miễn cưỡng anh. Em sẽ nói rõ ràng với mẹ.” Thích Vi Vikhông muốn ép buộc anh, dù sao cưới một người phụ nữ trongbụng có đứa con của người đàn ông khác, chuyện này cần có bao nhiêu dũng khí, huống chi là khi anh đang tuyệt vọng như vậy. “Vi Vi, anh không phải không nguyện ý.Em để cho anh suy nghĩ, được không?” Hoàng Thiên Tứ mâu thuẫn,cũng biết nếu cô có biện pháp thì cần gì phải nói dối. Anhyêu Vi Vi, rất yêu Vi Vi nhưng mà anh cũng là người, anh cũng ích kỷ. Hơn nữa hiện tại anh biết mình không có bệnh cho nên anhkhông muốn con của người khác. “Vâng.” Cô gật đầu, đúng là cô khôngnên ép anh, chuyện như thế này sao có thể ép anh. Thật ra nếuanh không đồng ý thì mình phải làm sao bây giờ?! Thế nhưng bọn họ lại không thể ngờmọi chuyện căn bản vượt ra khỏi phạm vi khống chế của bọn họ. Bà Thích rất nhanh đã điện thoại báo cho Hoàng gia, người hainhà rất vui vẻ, đã bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ. “Thiên Tứ, con là cái đồ tiểu tửthối. Vi Vi cũng đã mang thai con còn không muốn cưới con bé sao. Mặc kệ con có thích đồng nghiệp của con hay không, bây giờ lậptức cắt đứt đi, nhất định phải cưới Vi Vi. Mọi chuyện trướckia coi như chưa từng xảy ra.” Ông Hoàng nghiêm khắc ra lệnh. “Thiên Tứ, lần này ba mẹ không thể tùy theo ý con được.” Bà Hoàng cũng nói. Bà nội lại đi đến trước mặt anh nói: “Thiên Tứ, bà muốn ôm chắt.” “Con biết rồi.” Hoàng Thiên Tứ cónỗi khổ mà không thể nói ra, không muốn đồng ý lại không thểtừ chối. Bây giờ ở loại tình huống này anh cũng không thể cựtuyệt được. Anh không thể nói với ba mẹ đứa bé không phải làcủa mình, đến lúc đó Vi Vi lại phải làm như thế nào. Trong ảnh viện áo cưới, Thích Vi Vinhìn ra anh không yên lòng nhưng vẫn cố chấp chống đỡ phối hợpvới mình, cô cảm thấy mình thật hèn hạ. Anh cũng đã bị bệnh, mình còn mang chuyện này để vu cáo hãm hại anh. Có lẽ hôn lễ này thật sự không nên cử hành, giả bộ không thoải mái nói:“Thiên Tứ, hôm khác chúng ta tiếp tục chụp ảnh cưới, đượckhông? Tự nhiên đầu em có chút choáng váng.” “Em có muốn đi bệnh viện không? Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Hoàng Thiên Tứ đỡ lấy cô. “Không cần đâu, em về nhà nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn.” Cô lắc đầu. “Vậy được rồi, chúng ta về nhà trước.” Hoàng Thiên Tứ đỡ lấy cô, có chút cảm giác không kiên nhẫn. Anh biến hóa rất nhỏ nhưng cô vẫncảm thấy được, cô càng thêm khẳng định anh đồng ý kết hôn làthân bất do kỷ, là bị mình, bị mẹ mình, bị cha mẹ của anhép. “Tiếu Tiếu, mình nên làm sao bây giờ? Mình đem bản thân đặt trên đống lửa, bây giờ kết hôn cũng khôngđược, hủy hôn càng không được. Mình sắp bị chính mình bức điên rồi.” Thích Vi Vi tựa vào trên ghế salon của cô, cô rất hốihận vì đã nói dối như vậy. “Vi Vi, cậu đừng như vậy. Có lẽ mọichuyện không giống như cậu nghĩ, có lẽ Hoàng Thiên Tứ là vìsuy nghĩ cho cậu. Dù sao anh ấy cũng là một người gần chết,có thể lấy được cậu còn có cái gì mà không biết đủ. Tuyrằng cậu có em bé nhưng cậu vẫn sẽ chăm sóc cho anh ấy.” ĐàmTiếu Tiếu nói. “Không phải, mình hiểu Thiên Tứ. Anhấy không phải cam tâm tình nguyện. Tiếu Tiếu, cậu nói cho mìnhbiết bây giờ mình nên làm như thế nào? Hủy hôn thì phải làm sao để khiến cho mẹ mình tha thứ mới có thể giữ được đứa bé?”Đầu của cô sắp nổ tung rồi. “Mình cũng không biết, tuy nhiên mìnhtin tưởng chỉ cần cậu không muốn không ai có thể ép cậu.” ĐàmTiếu Tiếu nói, tại sao chuyện khiến cô buồn phiền cứ hết chuyện này tới chuyện khác như vậy. “Mình mệt mỏi quá, muốn tìm mộtchỗ không có ai để trốn, cái gì cũng không để ý nữa.” Cô thật sự rất muốn bỏ đi nhưng mà cô có rất nhiều người không bỏxuống được, không bỏ xuống được mẹ, không bỏ xuống được ThiênTứ. “Đừng có đoán mò nữa. Cậu tự mìnhphiền não như vậy thì không bằng tìm anh ấy nói chuyện, nghethử xem ý nghĩ thật sự trong lòng anh ấy, quan trọng là sựchân thành.” Đàm Tiếu Tiếu đề nghị nói. Lời của cô khiến Thích Vi Vi suy nghĩ cẩn thận lại. Đúng vậy, tại sao mình không nghĩ đến chuyệncùng anh ngồi nói chuyện nhỉ, cô muốn nghe suy nghĩ thật sựtrong lòng Thiên Tứ. Xem ra cô thật sự là tự khiến mình phiềnlòng, lập tức đứng dậy nói: “Tiếu Tiếu, vậy mình đi trước.” “Này, cậu đi chậm thôi. Đừng quên bâygiờ cậu không phải là một người nữa.” Đàm Tiếu Tiếu nhìnthấy dáng vẻ vội vàng của cô vội vàng dặn dò. “Mình biết rồi.” Giọng nói của cô từ trong thang máy truyền đến.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau