Tâm tình Thích Vi Vi rất tốt, nằm ởtrên giường không cách nào ngủ được, nhìn mẹ giống như đã ngủ say, lặng lẽ rời giường đi đến phòng vệ sinh lấy điện thoại diđộng ra. Không biết lúc này anh đã ngủ hay chưa, mặc kệ cô cứgọi cho anh.
Uông Hạo Thiên cầm di động, nhìn thấy số của cô, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tươi “Muộn nhưvậy còn chưa ngủ, có phải nhớ anh không?”
Gương mặt cô mang nét tươi cười, lần đầu tiên không phản bác anh mà hỏi ngược lại: “Vậy anh có nhớ em không?”
Giọng điệu cô làm nũng khiến cho anh ngây ra một lúc, hài hước nói: “Anh không nhớ em, anh mơ đến em.”
“Miệng lưỡi trơn tru, anh là như vậylừa con gái sao? Hiện tại bên người có phải có một cô không?”Giọng điệu Thích Vi Vi có chút ê ẩm, nghĩ đến có khả năng này trong lòng liền không thoải mái.
“Sao vậy? Em ghen tị sao? Nếu không emqua đây xem, anh vô cùng nguyện ý. Đến đây nhé, anh đi đón em.”Trong lòng Uông Hạo Thiên có chút ngứa ngáy, rất muốn ôm côngủ.
“Đừng nói đùa. Em gọi điện cho anh là vì cám ơn anh.” Thích Vi Vi thật sự sợ anh sẽ đi qua, vội vàng nói.
“Cám ơn anh? Cám ơn anh cái gì?” UôngHạo Thiên sửng sốt, trong lòng vui vẻ hỏi: “Mẹ em đồng ý đúngkhông?” Anh thật không nghĩ đến mẹ của cô sẽ hiểu chuyện nhưvậy.
“Đúng vậy, mẹ em đồng ý để cho emtốt nghiệp sau đó nói sau. Anh rốt cuộc đã nói gì với mẹ em?”Thích Vi Vi tò mò hỏi, không nghĩ đến anh lại có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1220110/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.