Đang ngủ say sưa, Sở Thiên Lỗi liền bị một hồi chuông điện thoại di động đánh thức, ngái ngủ mắtcòn chưa mở, nhận điện thoại: “Alo, ai đó?”
“Thiên Lỗi, sao cậu lại ngủ sớm vậy?” Uông Hạo Thiên khó hiểu hỏi, nhìn đồng hồ thấy mới chín giờ.
“Cậu không biết xấu hổ sao còn hỏi.Mỗi ngày tôi phải đi cùng vị hôn thê của cậu đến mệt chết điđược, cậu lại nhàn hạ.” Sở Thiên Lỗi bất mãn nói.
“Được rồi, nói đến Dasiy tôi muốnhỏi hai người phát triển thế nào? Cô ấy có cảm giác đối vớicậu không?” Uông Hạo Thiên hỏi, đây mới là điều anh quan tâmnhất.
“Có cảm giác, có điều, chỉ là tìnhcảm bạn bè. Cô ấy nói cô ấy yêu cậu, tôi đoán rằng cô ấy chỉcoi tôi như một người anh trai, chẳng qua trong lòng tôi cũng xemcô ấy như em gái. Có thể khẳng định giữa chúng tôi chắc là sẽ không có kết quả. Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đi. Đượcrồi, không nói với cậu nữa, tôi phải bổ sung giấc ngủ đã.” Sở Thiên Lỗi ngáp, nói xong cúp điện thoại.
Uông Hạo Thiên để điện thoại di độngxuống, nếu cậu ấy nói như vậy, xem ra là không thể trông cậy vào cậu ấy, chính mình phải nghĩ biện pháp khác.
Thích Vi Vi ngồi trên xe bus nhìn sang Hoàng Thiên Tứ ở bên cạnh, không biết anh muốn đưa mình đi đâu.
Anh chỉ dịu dàng nhìn cô, cầm tay cô cũng không nói lời nào.
Ring ring ring, di động đột nhiên vanglên, cô lấy ra, vừa nhìn thấy là số điện thoại của anh, nhanhchóng cúp máy, sau đó tắt máy.
“Sao không nghe điện thoại?” HoàngThiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1220106/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.