Sáng sớmHoàng Thiên Tứ liền ôm một bó hoa hồng to đi đến trước cửa nhà cô gõ cửa, nhưng mà đợi hồi lâu lại không thấy ai trả lời.Chẳng lẽ sớm như vậy cô đã đi học sao, lấy điện thoại di độngra gọi điện cho cô.“Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”
Tắt máy,tại sao tự nhiên lại tắt máy? Mặt của anh đột nhiên trở nênkhó coi, chẳng lẽ cô lại cùng người đàn ông kia ở chung mộtchỗ. Lửa giận thoáng cái bừng lên trong lòng, hung hăng đem hoahồng ném xuống đất.
Bó hoa nháy mắt rơi rụng đầy đất.
Nhìn thấynhững đóa hoa rơi rụng kia, anh đột nhiên tỉnh táo lại, không,anh không thể kích động như vậy. Cô đã đổng ý gả cho mình rồi,nói không chừng điện thoại của cô đúng lúc hết pin hoặc làtrong lúc vô tình tắt điện thoại. Anh phải tin tưởng cô, nhưngmà anh phải làm thế nào mới có thể tin tưởng cô. Nhìn đồnghồ, đã đến thời gian đi làm, anh đành phải chờ hết giờ làmlại đến tìm cô.
Sở Thiên Lỗi vừa đi vào văn phòng liền đem chìa khóa nhà ném lên trên bàn của anh, hài hước nói: “Đã mua, cũng đã trang hoàng đầy đủ, lập tức có thể vào ở. Trong lòng vịnh, rất vắng ve, vô cùng thích hợp cho việc hẹn hòkín đáo.”
“Đừng nói khó nghe như vậy, cái gì mà hẹn hò kín đáo, tôi là quang minh chính đại hẹn hò.” Uông Hạo Thiên cầm lấy chìa khóa, nhịn không được khen: “Có điều, Thiên Lỗi, hiện tại tốc độ làm việc của cậu càng ngày càng nhanh.”
“Đây còn không phải là bị cậu ép.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1220096/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.