Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau
Trong văn phòng, sau khi hoàn thành xong công việc, Uông Hạo Thiên phân phó nói: “Thiên Lỗi, cậu giúp tôi đi mua một căn nhà, khoảng hơn một trăm mét vuông là được rồi.”“Mua nhà?” Sở Thiên Lỗi kinh ngạc nhìn anh: “Nhà của cậu còn chưa đủ nhiều sao?” Không, cho dù cùng Daisy kết hôn, biệt thự của anh cũng đủ rồi. “Nhà của tôi là đủ nhiều, nhưng mà tôi có nói là mua cho chính tôi sao?” Uông Hạo Thiên trừng mắt liếc anh một cái: “Là cho Thích Vi Vi, chỗ ở của cô ấy rất tồi tàn, quá nhỏ lại quá cũ.” Đương nhiên anh cũng có tâm tư riêng, anh muốn mua một căn nhà của riêng anh và cô. “Mua cho cô ấy? Chẳng lẽ cậu còn không muốn cùng cô ấy kết thúcsao? Dù sao cậu đã đính hôn với Daisy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người hẳn là sẽ kết hôn.” Sở Thiên Lỗinói, tuy rằng anh kéo dài thời gian, nhưng mà chính mình nhậnthấy muốn Daisy thay đổi tâm ý tỷ lệ rất nhỏ. “Không những nói tôi cùng Daisy không có kết hôn, mặc dù là kết hôntôi cũng sẽ không buông tha cho Thích Vi Vi. Cô ấy chính là người phụ nữ đầu tiên tôi yêu trong mấy năm qua.” Uông Hạo Thiên đã sớm nghĩ kỹ. “Xem ra là tôi lo bò trắng răng, tuy nhiên loại người có thân phậngiống như cậu dù có mấy người tình nhân cũng không quá đáng.Được rồi, tôi sẽ lập tức đi làm, nhưng mà chỉ sợ cô ấy sẽkhông chịu nhận.” Sở Thiên Lỗi nói. Tuy rằng không phải rất quen biết cô, nhưng mà cá tính của cô chính mình vẫn là liếc mắt một cái liền nhìn ra. “Điều này không phải do cô ấy quyết định. Cậu cứ đi làm là được rồi.” Uông Hạo Thiên tự có biện pháp khiến cô phải nhận. “Được rồi, tôi đi đây.” Sở Thiên Lỗi gật đầu. Bước chânThích Vi Vi nặng nề đi về đến nhà, cô vẫn như cũ không nghĩ rabiện pháp giải quyết chuyện đã xảy ra. Đột nhiên nhìn thấyHoàng Thiên Tứ đứng ở cửa, giống như đang đợi cô. “Vi Vi, em đã trở về.” Anh từng bước đi tới liền cầm tay cô. “Thiên Tứ, tại sao anh lại chờ ở đây? Chúng ta vào nhà đã.” Cô không muốn bị mọi người nhìn thấy, vội lấy chìa khóa ra mở cửa. Vừa mới vào trong nhà, anh bỗng chốc đem cô gắt gao ôm vào trong ngực “Vi Vi, anh đã nghĩ kỹ rồi, anh không thể mất em. Mọi chuyện trước kia chúng ta đều quên hết đi, không nên tính toán nữa. Anh biếtem cũng là bất đắc dĩ, từ giờ trở đi chúng ta làm lại từđầu được không?” “Thiên Tứ, anh thật sự không so đo, không để ý sao?” Thích Vi Vi nhìn anh. Tuy rằng lời anh nói khiến cho mình cảm động, nhưng mà cô vẫn còn lo lắng. “Nếu anh nói không để ý em sẽ tin sao? Anh để ý. Từ nhỏ anh đãthích em, lớn lên lại càng vô phương cứu chữa yêu em. Anh thừanhận anh rất hi vọng trong sạch của em thuộc về anh, nhưng màanh cũng biết đây không phải lỗi của em. Sau khi trở về, anh đãsuy nghĩ qua mấy trăm loại khả năng nhưng mà chỉ cần nghĩ đếnsẽ mất đi em, lòng anh sẽ rất đau. Lúc này anh mới nhận rarằng tình yêu của anh đối với em đã ăn sâu vào tận xương tủy,cho nên Vi Vi hãy để cho chúng ta bắt đầu lại một lần nữa,được không?” Ánh mắt Hoàng Thiên Tứ dịu dàng nhìn cô. Thích Vi Vi nhìn anh, tuy rằng anh nói rất chân thành, nhưng mà cô vẫn nhìnra được thống khổ ở chỗ sâu trong ánh mắt của anh. Có điều côbiết loại đau thương này là chính mình gây cho anh, anh lại cóthể không so đo những chuyện trước kia, chấp nhận chính mình như vậy. Tình yêu này khiến cho cô cảm động, người đàn ông yêu mình như vậy, cô làm sao có thể bỏ qua, làm sao có thể buông tha.Bỗng chốc khóc òa lên ngã vào trong ngực của anh: “Vâng.” “Vi Vi, chúng ta kết hôn đi.” Anh đột nhiên nói thêm. “Kết hôn? Nhưng mà em còn đang đi học.” Cô sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. “Đúng, kết hôn. Anh sợ mất đi em, thật sự rất sợ. Chúng ta trước tiên cứ đi đăng ký, chờ em tốt nghiệp xong lại cử hành hôn lễ.” Chỉ có làm như thế cô mới có thể chân chính thuộc về mình. Tim ThíchVi Vi lập tức rối loạn, cô thật sự phải kết hôn bây giờ sao,hơn nữa Thiên Tứ anh ấy có phải nhất thời xúc động không? Cókhi nào sau này sẽ hối hận không? Dù sao kết hôn không phải làtrò đùa. “Vi Vi, em không muốn sao? Em không muốn gả cho anh sao?” Hoàng Thiên Tứ bắt lấy cánh tay cô, có chút khẩn trương. “Không, Thiên Tứ, em đồng ý. Nhưng mà chuyện lớn như vậy em phải nóicho mẹ biết, nghe xem ý kiến của bà như thế nào.” Cô vội vàng nói, chỉ có thể lấy mẹ ra làm lá chắn trước đã. “Được rồi, vậy chủ nhật chúng ta cùng đi thăm bác.” Hoàng Thiên Tứ nở nụ cười, anh tin tưởng bác gái nhất định sẽ đồng ý. Tim ThíchVi Vi lại nổi lên buồn bực bất an, tâm trí không yên, cô khôngbiết chính mình đang suy nghĩ gì. Kết hôn, nếu mẹ cũng đồngý, cô thật sự muốn kết hôn sao. Vì sao cô lại không có mộtchút vui sướng ngược lại là vô cùng nặng nề. Trong cửa hàng tiện lợi. Đàm TiếuTiếu nhìn thấy cô đem nước khoáng đặt ở trên kệ đồ uống, đemđồ uống đặt ở trên kệ nước khoáng. Bộ dạng không yên lòng,không biết đang suy nghĩ cái gì, bèn đi qua vỗ vỗ cô hỏi: “Vi Vi, cậu làm sao vậy? Đang suy nghĩ chuyện gì thế?” “Tiếu Tiếu, anh Thiên Tứ cầu hôn mình.” Cô im lặng một lát nói. “Cái gì? Cậu nói cái gì?” Đàm Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn cô: “Tại sao đột nhiên anh ấy lại cầu hôn với cậu? Cậu không phải vẫn còn đang đi học sao?” “Anh ấy đã biết, cái gì anh ấy cũng đều biết hết. Anh ấy nói anh ấy không để ý mọi chuyện trước kia, anh ấy nói anh ấy khôngmuốn mất đi mình cho nên anh ấy cầu hôn mình.” Thích Vi Vi dựa vào kệ hàng, chậm rãi ngồi xuống đất, lấy tay vuốt tóc của mình, vẻ mặt thống khổ. “Anh ấy biết quan hệ giữa cậu và Uông Hạo Thiên? Tại sao anh ấy lại biết?” Đàm Tiếu Tiếu bị tình huống bất ngờ này khiến cho khó hiểu,tuy nhiên anh làm sao mà biết được đã không còn quan trọng nữa,nhìn cô nói: “Vậy còn cậu? Cậu nghĩ như thế nào? Cậu thật sự muốn kết hôn sao?” “Mình không biết, mình không biết.” Cô lắc đầu, cô thật sự không biết. “Vi Vi, cậu không thể đồng ý với anh ấy, không thể kết hôn, biết không?” Đàm Tiếu Tiếu thật nghiêm túc nói. “Vì sao?” Thích Vi Vi ngẩng đầu nhìn cô. “Mình tin tưởng anh ấy là thật lòng yêu cậu nhưng mà càng yêu thì sẽ càng để ý, cậu biết không? Giống như mình vậy.” Sắc mặt Đàm Tiếu Tiếu ảm đạm một chút: “Biết người phụ nữ mình yêu cùng với người đàn ông khác ở chungmột chỗ, mình biết anh ấy bị đả kích rất lớn. Anh ấy không thể tiếp nhận lại càng không thể mất đi cậu, cho nên trong lòng anh ấy chỉ có một ý tưởng, muốn làm cho cậu thuộc về anh ấy.Kết hôn chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng khi tất cả chuyệnnày yên ổn thì sao, anh ấy sẽ như thế nào, anh ấy thật sự sẽkhông thèm để ý sao. Vi Vi, bây giờ hai người cần chính là bình tĩnh, biết không?” “Tiếu Tiếu, hiện tại mình không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Trong đầu của mình đang rối bời, không thể suy nghĩ được gìhết.” Thích Vi Vi lấy tay đấm vào đầu của mình. “ViVi, cậu đừng như vậy. Không bằng thế này đi, cậu đừng suy nghĩnữa, chuyện gì cũng không để ý, đi ra ngoài chơi vài ngày chotâm tình thoải mái. Nghĩ mà xem, mình chính là cũng làm nhưvậy, thật ra bây giờ nghĩ lại cũng không có cái gì ghê gớm.” Đàm Tiếu Tiếu nói. “Đi ra ngoài giải sầu?” Thích Vi Vi nhìn cô, có lẽ lúc này lánh mặt vài ngày cũng là một biện pháp: “Nhưng mà mình nên đi đâu đây?” “Đitới chỗ mà mình đã đi, lập tức mua vé đi đi. Nơi này giao chomình, trường học mình cũng sẽ thay cậu xin phép.” Đàm Tiếu Tiếu nói. “Được rồi.” Thích Vi Vi gật đầu. Uông Hạo Thiên chỉ cho mình thời gian mộtngày, ngày mai anh nhất định sẽ quay lại tìm mình. Còn cóThiên Tứ nữa, anh nhất định cũng sẽ tới. Nếu không đi, cô nhấtđịnh sẽ bị bọn họ bức điên.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau