Ads“Vi Vi………” Bà Thích chậm rãi mở to mắt, không còn hơi sức,khẽ gọi tên cô, tuy rằng vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy, nhưng so với vừa rồi rõ ràngđã tỉnh táo hơn.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi.” Cô vội vàng lau khô nước mắt trên mặtmình, giúp đỡ mẹ đứng lên, ra sức biểu hiện vẻ mặt giống như bình thường “Đãđói bụng chưa? Cơm tối đã làm xong rồi, con bưng lên cho mẹ nhé.”
Nhưng Bà Thích vẫn phát hiện nước mắt trên mặt cô, nhanhchóng nắm lấy tay cô, kinh hoảng hỏi: “Vi Vi, tại sao con khóc? Có phải mẹ lạiphát bệnh, đã làm sai chuyện gì đúng không? Con nói cho mẹ biết đi.”
“Mẹ, mẹ đừng kích động, không có, mẹ không có làm sai chuyệngì, chỉ là vừa rồi con có chút mệt mỏi, ắt xì nên rơi nước mắt thôi.” Thích ViVi vội vàng che dấu.
“Thật không?” Bà Thích nhìn cô, dường như muốn từ vẻ mặt củacô nhìn ra dấu vết gì đó? Đau lòng thay cô lau nước mắt, biết nhất định chínhmình lại gây ra chuyện gì rồi?
“Đúng rồi, mẹ, không phải bác sĩ đã nói sao? Bệnh của mẹ đãtốt hơn rất nhiều, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian thì sẽ khỏi thôi, con đói lắmrồi, chúng ta đi ăn cơm nha.” Cô vội vàng chuyển đề tài, nhưng trong lòng lạiâm thầm rơi nước mắt, những hình ảnh như vậy không biết sẽ còn lặp lại baonhiêu lần?
“Vi Vi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều do mẹ liên lụy con, đềulà mẹ không tốt, mấy năm nay đã làm khổ con rất nhiều.” Bà Thích khóc, ôm lấycô, liên tục nói lời xin lỗi.
“Mẹ, con không trách mẹ, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1219992/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.