“Chuyện này giao lại cho cô, sau ba ngày, nếu không có một trăm vạn, tôi sẽ lấy căn phòng đó, chúng ta đi.” Uông Hạo Thiên nói xong, liền mở cửa xe ra.
“Tiên sinh, chờ một chút.” Thích Vi Vi tiến vài bước đến phía trước xe, cô biết nếu để anh bỏ đi,bản thân sẽ không còn cơ hội nữa, trong đôi mắt to ngập tràn nước mắttrong suốt, nhanh chóng nắm lấy cửa xe, sợ anh sẽ rời đi…….
Uông Hạo Thiên nhíu mi nhìn cô, bây giờ biết thua rồi sao? Đáng tiếc đã quá muộn.
“Tiên sinh, thực xin lỗi, tôi biết xin lỗi không thể hiện cho cái gì cả?Nhưng mà tôi thật sự đã biết lỗi, tôi cũng biết anh không thiếu tiền,cho nên, tôi van xin anh, hãy nể tình mẹ tôi có bệnh, tôi cũng vì tìnhthế cấp bách mà nhất thời hồ đồ, xin anh buông tha cho chúng tôi đượckhông? Căn phòng này là nơi cư trú duy nhất của tôi và mẹ tôi, nếu nhưkhông có nó, tôi và mẹ sẽ không còn nhà để về, hư hỏng xe tôi sẽ bồithường, nhưng xin hãy cho tôi thời gian, còn có……..” Cô tạm dừng một chút, khiếp đảm khi nhìn thấy khuôn mặt của anh bị cô tát đỏ ửng lên
“Nếu anh còn không thể nguôi giận, vậy thì tôi cho anh đánh lại, mười cái,hai mươi cái, một trăm cái……… Chỉ cần anh thấy vui, thì tùy anh quyếtđịnh.” Nói xong, cô nhắm mắt lại.
Uông HạoThiên nhìn thấy vẻ mặt đáng thương nhu nhược động lòng người, trong lòng hiện lên một tia thương hại, nhưng đã nhanh chóng bị một cái tát của cô che dấu, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nham-tong-tai-lanh-khoc/1219991/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.