Khi nói xong câu đó, tôi cảm nhận được người anh tự nhiên cứng đờ, mạch máu trên cổ cũng bỗng chốc đập thình thịch. Phong giơ tay đẩy tôi ra, giữ chặt lấy vai tôi:
- Em say rồi đấy, lên giường ngủ đi.
Đang có hơi ấm của anh, giờ bị đẩy ra, tôi không chịu, lắc đầu lia lịa đòi gục lại vào cổ anh:
- Không, em ngủ ở đây, ngủ với anh thì mới đẻ con được chứ?
- Say rồi thì lên giường ngủ, ghế chỉ nằm được một người thôi. Lên giường ngủ đi, nghe lời.
- Không mà, hay là anh hát ru cho em ngủ đi.
- Tôi không biết hát, em lên giường đi.
- Không biết hát thì ngủ với em.
- Không.
- Thế thì hát đi.
Tôi say mè nheo anh một cách kinh khủng, nhưng chồng tôi thì kiên nhẫn có thừa nên không xách cổ tôi vứt lên giường mà chỉ nói:
- Ngủ đi rồi mai hát.
- Anh có ngủ với em không?
- Không.
- Sao thế? Anh không thích em à?
Nói xong, tôi không chờ anh đáp mà tự hỏi rồi tự trả lời luôn:
- Em biết anh không thích em mà. Anh ghét em từ ngày trước, em biết thừa. Anh đối xử tốt với em là vì bác Nhân, bác Nhân bảo anh phải tốt với em.
- Thiên.
- Ở đây em buồn cực, không có ai nói chuyện với em, em buồn cực. Em thích giống ngày xưa ấy, thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm. Ở nhà của mình, ăn cơm nhà mình, giờ không quay lại được như ngày xưa anh nhỉ? Làm sao thì bố mẹ mới quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-khong-yeu-minh/91982/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.